Tiêu Cảnh Hoài quả nhiên không lừa Thẩm Lương Vi, ở góc đông bắc hẻo lánh của khu vườn, đúng là có hai cây đàn hương mai sinh trưởng hàng trăm năm.
Thân cây cứng cáp, cành lá vươn ngang, dáng vẻ hiên ngang, trên cây đầy những chùm hoa rực rỡ, nhụy hoa màu tím, cánh hoa vàng kim, màu sắc đậm hơn so với tịch mai bình thường một chút, hương thơm cũng nồng nàn hơn. Dù cho cả vườn tịch mai đang nở rộ, cũng có thể khiến người ta liếc mắt một cái liền nhận ra sự khác biệt độc đáo của nó.
Thẩm Lương Vi trầm trồ khen ngợi không ngớt.
Tiêu Cảnh Hoài chắp tay đứng đó, dáng người cao lớn nổi bật, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Thẩm Lương Vi, ánh mắt có thể gọi là ôn nhu sủng nịch, như thể đang nhìn người yêu dấu.
Thẩm Lương Vi bỗng quay đầu bắt gặp ánh mắt hắn, giật mình, mặt đỏ bừng vội quay đi chỗ khác, dáng vẻ vô cùng e thẹn.
Tiêu Cảnh Hoài thấy thế trong lòng vô cùng đắc ý, lòng hư vinh được thỏa mãn cực đại!
Hắn biết ngay mà, với thân phận, dung mạo của hắn, cộng thêm sự ôn nhu săn sóc, nữ t.ử trên thế gian này có ai thoát được chứ? Tiêu Cảnh Hoài giả vờ như bị Thẩm Lương Vi bắt gặp mình đang si mê nhìn trộm nàng nên ngượng ngùng ho khan, cười làm lành nói: "Nhị tiểu thư, bổn vương bẻ một cành hoa cho Nhị tiểu thư mang về cắm bình được không?"
"Vậy thì tốt quá, chỉ là... thần nữ nghe nói hoa cỏ trong vườn này không cho người ta bẻ cành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063224/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.