Thẩm Lương Nguyệt là người đầu tiên không chờ được mà đứng dậy, cười hì hì nói: "Vẫn là mẹ thương chúng con nhất, chúng ta đi dạo ngay thôi!"
Thẩm Lương Dung hơi mỉm cười, cũng gọi Thẩm Lương Vi, ba chị em mỗi người mang theo nha đầu thân cận, cùng nhau đi ra hậu viên.
Hậu viên chùa Bạch Vân có mấy trăm cây tịch mai (mai vàng) cành khô cứng cáp lâu đời, lúc này hoa đang nở rộ, những đóa hoa vàng kim dưới ánh mặt trời rực rỡ tươi đẹp vô cùng, giữa mùa đông hiu quạnh này càng thêm hút mắt người nhìn.
Thêm vào đó là hương thơm ngào ngạt lòng người, càng khiến người ta lưu luyến không muốn rời đi.
Khách hành hương đến chùa Bạch Vân dâng hương hầu như không ai không ghé qua hậu viên này du ngoạn ngắm cảnh.
Thế nhưng, khi ba chị em cùng các tỳ nữ bước vào vườn, nơi này lại vô cùng vắng vẻ.
Thẩm Lương Nguyệt say mê nhắm mắt hít sâu một hơi: "Thơm quá! Thơm quá đi mất!"
Mở mắt ra lại khen: "Tịch mai đẹp thật đấy, cũng không biết các hòa thượng trong chùa chăm sóc thế nào mà nuôi được tịch mai tốt như vậy. Ta tự đi dạo một mình đây, nhân tiện hái chút hoa về phơi khô làm túi thơm."
Nói xong cũng không đợi hai tỷ tỷ nói gì, nàng ta dẫn theo nha hoàn Thu Linh của mình đi luôn, rất nhanh đã biến mất giữa những tàng cây hoa rậm rạp.
Thẩm Lương Dung vội cười nói với Thẩm Lương Vi: "Ta phải đi xem Tam muội muội thế nào, lỡ ngã thì Tam thẩm lại đau lòng!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-duyen-nay-la-ke-doc/5063222/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.