17
Không biết vì sao, ta và Ân Chỉ trở nên rất kỳ diệu.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ, có lẽ là đêm sinh thần của ta, hắn ôm lấy ta, hỏi ta có muốn một mình hắn chơi với ta hay không.
Ta suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nói "Muốn".
Hắn gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó đưa tay vào trong tiết y của ta.
Ta không biết hắn có ý gì, chỉ đành liên tục hỏi hắn.
“... A Chỉ, ngươi đang làm gì vậy?”
“... Bây giờ lại không nóng...”
“…”. Ngôn Tình Xuyên Không
Ân Chỉ ghé vào bên tai ta, ngữ khí ẩn nhẫn lại khắc chế: “Tiểu Mãn ngoan, nhắm mắt lại.”
Ta liền nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau thức dậy, ta còn chưa nói gì, khuôn mặt của hắn đã đỏ trước.
Gia Ninh nói, đó là bởi vì Ân Chỉ xấu hổ.
Lúc nàng nói lời này, thuận tay lấy hai quả trái cúng trước mặt Bồ Tát, chia cho ta một quả, nàng tự mình gặm một quả.
Ta dường như hiểu lại không hiểu gật đầu, mặc dù ta cũng không biết có gì mà xấu hổ.
Gia Ninh cười híp mắt, xoa đầu ta.
Con người nàng thật tốt, mỗi lần nhớ lại chuyện trước kia, ta giống như một nữ nhân xấu hiểu lầm nàng và Ân Chỉ, trong lòng ta liền hổ thẹn vô cùng.
Nhưng Gia Ninh rất rộng lượng, không chỉ không trách ta, còn nguyện ý chơi cùng ta.
Chính vì vậy, ta mới phát hiện, thì ra mấy lời “Hiền phi nương nương ăn chay niệm phật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-dong-tam/2903019/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.