15 
Cùng Ân Chỉ viết chữ, tác dụng lớn nhất chính là làm cho ta hiểu được, mình thật sự không biết chữ nào. 
Hắn hảo tâm dạy ta viết chữ, ta lại vì thanh âm của hắn quá nhu hòa, nằm ở trong ngực hắn ngủ một giấc trời đất mù mịt, tỉnh lại là vì ngửi thấy được mùi cơm. 
Chậm chạp như ta, cũng khó có được cảm giác xấu hổ lần này. 
Cho nên lúc ăn cơm trưa ta kiên quyết không chịu ngẩng đầu nhìn Ân Chỉ, chỉ lo vùi đầu bào cơm, mặt ta và bát cơm giống như dính vào nhau. 
Một miếng thịt thỏ xuất hiện trong bát, Ân Chỉ với thanh âm không đồng ý truyền đến: “Không ăn chút gì thì sao được.” 
Ta lặng lẽ ngẩng đầu lên, muốn nhìn trộm một cái, lại bị hắn bắt được. 
Nhưng Ân Chỉ cũng không nói gì, nhìn cũng không có vẻ tức giận. 
Bữa cơm này, như thường lệ, lúc ăn gần hết, hắn bảo ta buông đũa xuống, tránh ăn no đau bụng. 
Tính khí của hắn, sao lại tốt đến như vậy? 
Ta sờ bụng, trong lòng tràn đầy cảm khái, nhưng không đợi ta cảm khái xong, đã bị Ân Chỉ véo lấy hai má. 
“Nào, chúng ta tiếp tục.” 
Dứt lời, hắn lại bắt ta vào thư phòng, vẫn dạy ta viết chữ giống như buổi sáng. 
Ta quy củ đứng ở trong ngực Ân Chỉ, hắn giúp ta cầm bút, sau đó tay cầm tay dạy ta. 
Thành thật mà nói, yêu cầu của hắn đối với ta rất thấp. 
“Cũng không phải muốn Tiểu Mãn thi trạng nguyên, học 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-dong-tam/2903020/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.