Lương Đa đoán Tưởng Hàn lén học lớp dạy yêu đương cấp tốc, chứ không sao lại khéo mồm thế?
Mà không, đâu chỉ biết nói, từng câu của cậu đều đâm thẳng vào tim Lương Đa, mang theo móc câu câu cả hồn anh.
Không thể như thế được, bác sĩ Lương là người đứng đắn lạnh lùng vô tình mà.
Lương Đa kệ thây người ngoài cửa, che miệng nhào lên giường.
Anh không rửa mặt, không thay quần áo, cứ vậy nằm sấp trên giường nhắm mắt, lại toàn là Tưởng Hàn.
Không nên, không thể, không được.
Trong đầu Cốc chủ Tuyệt Tình Cốc hai mươi chín tuổi lúc này, đều là thằng cu phiền phức kia.
Lương Đa toang rồi, anh thường nghĩ nếu ngày nào đó mình rung động với một người đàn ông, đó cũng phải là anh đẹp trai kiêu ngạo đẳng cấp, bước đi có gió cuốn theo. Nào ngờ anh lại chấm trúng thằng cu này, đúng là bước đi có gió cơ mà là loại đi tới đâu nổi điên tới đó!
(*Chỗ này Lương Đa chơi chữ, “gió” và “điên” đều là “phong”)
Lương Đa, mày sao vậy?
Lương Đa, tỉnh lại đi!
Tiếc thay Lương Đa không tỉnh, anh nằm đó đánh một giấc luôn.
Nằm sấp ngủ rất khó chịu, Lương Đa ngủ hơn hai tiếng, lúc bò dậy thấy đau ngực.
Đêm đã khuya, Lương Đa lộn mèo trên giường, nghĩ lại vẫn nên rửa mặt.
Anh trèo xuống giường, vươn vai ngáp dài, rón rén đi tới cửa phòng dán tai vào đó.
Lương Đa vừa ngủ một giấc nhưng vẫn nhớ mình đưa người về, anh với người kia đều có ý đồ xấu nhưng ngại hành động.
Lớn thây cả rồi, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-da-gia-vo-ngu/1172541/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.