Tàu thủy vạn tấn đã lật, Lương Đa thấy mình mất sạch thể diện.
Lần này Tưởng Hàn chỉ hơi say, cậu không ngốc, hôm nay rất quan trọng, cậu không định uống nhiều.
“Bác sĩ Lương.”
“Im.”
“Bác sĩ Lương.”
“Im miệng.”
“Bác sĩ Lương, anh đưa em… về nhà thiệt hả.”
“Em im giùm anh coi?”
Lương Đa cảm giác tài xế thi thoảng cứ lén dòm họ. Anh rất muốn nói mình không phải loại người có quan hệ nam nam bất chính, nhưng giờ có vẻ giải thích kiểu gì cũng đuối lý, nhìn anh với Tưởng Hàn chẳng giống người đứng đắn.
Toang mẹ đời!
Xấu mặt cộng đồng đồng chí gòi.
Tại Tưởng Hàn hết!
Tưởng Hàn không chịu im lặng, Lương Đa giơ tay bịt miệng cậu, anh che như thế Tưởng Hàn càng vui… Bác sĩ Lương chủ động tiếp xúc gần gũi dí tui!
Tiểu Tưởng bắt đầu lâng lâng.
Hai người đến dưới nhà Lương Đa, Lương Đa kéo Tưởng Hàn bắt đầu “giẫm lên bông” trong xe ra: “Chưa thấy ai phiền như em!”
Tưởng Hàn đứng đó nhìn anh cười, đang cười lại thôi: “Em thấy ai á anh?”
Lương Đa nói thầm: “Ma à?”
Anh quay lại, không ngờ Dương Khiếu Văn xách cái túi lớn đứng dưới lầu nhà anh.
Tình địch gặp nhau, Tưởng Hàn mài dao xoèn xoẹt.
Cậu ôm vai Lương Đa, mượn hơi men nhướng mày nói với Dương Khiếu Văn: “Anh lại đến làm gì? Đây là nhà bạn trai tôi!”
Lương Đa quay sang hỏi nhỏ: “Anh thành bạn trai em hồi nào? Tự trọng cái coi?”
Tưởng Hàn phụng phịu bĩu môi: “Chính anh đó!”
Ờ ha, quên mất.
Lương Đa nhớ ra Tưởng Hàn vẫn là bạn trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-da-gia-vo-ngu/1172540/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.