Sau đêm đó ông mất,ông đi sau bà một ngày, nhẹ nhàng lịm đi trong giấc ngủ. Thế là vừa về nhà chưa được đầy một năm tôi đã mất đi một người thân ruột thịt.
Ngày đưa tang ông, trời nắng hanh đến rát mặt, không gió nhưng cái se lạnh vần làm buốt nứt nền da. Thấy tôi ai nấy cũng xì xào, nhưng bản thân không quan tâm lắm vì cũng chẳng có mấy lời tốt đẹp hay ho. Mà chúng tôi cũng chẳng ở lại được lâu, chỉ kịp nhìn thấy cảnh ông hạ huyết bên cạnh bà đã vội bị lôi về đi học.
Trở lại trường, Dũng dựa đầu lại gần hỏi tôi.
"Này, mày đi đâu mà xin nghỉ đấy?"
Tôi ấn đầu nó ra xa.
"Có việc!"
Dũng lại dí sát lại gần.
"Ông thằng Lâm mất đấy! Mày với nó nghỉ cùng nhau luôn."
Tôi cố đẩy đầu Dũng ra lần nữa.
" Biết rồi!"
Cũng là ông tao mà!
Vì trời rét nên tôi mặc áo khoác dày chùm qua cả cổ tay, đến khi bắt đầu viết bài mới kéo cao lên.
Lúc này Dũng để ý đến cổ tay tôi, mặt nó kinh ngạc cùng tò mò.
"Ùi, cái gì đây? Sao anh đeo vòng này? Ở đâu ra đây?..."
Dũng kéo mạnh tay tôi.
Tôi dùng sức giật lại.
" Kệ tao, thèm à?"
Dũng bĩu môi.
" Thèm vào! Đồ con gái sao anh đeo?"
Tôi đánh mắt." Ai bảo con gái mới được đeo?"
Dũng nín họng, vì đúng có ai bảo đâu là người ta tự nhận định đấy chứ.
"Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3711961/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.