Cơn mưa rào bất chợt chợt ghé qua phút chốc trong đêm đem theo hơi gió lạnh đầu mùa. Giờ mới tháng 11, năm nay gió mùa về sớm, nhưng chưa buốt lắm. Đứng trước hiên nhà, tôi hà hơi hơi vào đôi bàn tay nhăn nhúm vì khô nứt theo thói quen mọi năm qua.
Mẹ bất chợt tiến tới, chạm nhẹ vai tôi.
Tôi giật mình, quay người lại.
Trên tay bà cầm một tuýp kem nhỏ, khuôn miệng cùng hành động của bà thể hiện rõ ra sự lúng túng.
Tôi lên tiếng." Sao vậy mẹ?"
Bà đưa tuýp kem ra." À, cái này..."
Tôi nâng hai tay lên đón lấy.
Bàn tay trắng nõn, mịn màng như ngọc của bà lại nắm lấy úp hai bàn tay thô sần của tôi xuống.
Bà nhanh tay vặn nắp tuýp kem nhỏ, chiết kem lên mu bàn tay nhăn nheo của tôi.
" Cái này,..là kem dưỡng... trời lạnh rồi con nhớ phải đem theo..."
Đôi bàn tay bà lúng túng vừa cầm tuýp kem, vừa nắm lấy đôi tay tôi, vừa nhẹ nhàng tán kem xoa đều.
" Con đừng nghĩ đồ giống con gái... cái này.. ai cũng cần đó... Lâm cũng dùng đấy!..."
" Vâng!" Tôi đáp.
Tôi hiếu ý bà mà.
Thu tay lại, tôi xoa đều hai bàn tay cho chỗ kem dưỡng còn dư thấm đều hơn.
Xe vừa tới trước cửa, mẹ vội quay lại chạy vào trong nhà, giúp đỡ tên Lâm đang chật vật với chiếc chân bó bột lần hai.
Có lẽ vì đã quen rồi nên sự giúp đỡ từ mẹ cũng chẳng cần thiết lắm đối với hắn, dù gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3711960/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.