Buổi tối, trong phòng khách đèn chùm sáng chiếu lung linh. Mọi người trong nhà cùng tụ họp lại ngồi xem, nói cười vui vẻ về video múa sáng nay của lớp tôi mà giáo viên gửi trong nhóm.
Tôi và Lâm ngồi lặng im, mỗi người sát một bên thành ghế sô pha, để trống một khoảng đủ cho thêm 2 người nữa ngồi cũng vừa.
Tôi sấu hổ, bấu, nắn ngón tay, hai tai đỏ rực cúi mặt xuống, thỉnh thoảng ngước lên xem biểu cảm cười đùa của mọi người.
Lâm ngồi bên còn lại, hắn lặng im, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt đen sâu hòm nhìn suy tư, bên tay xoay chiếc bút cảm ứng, là một phần của cái ipad mọi người đang xúm lại xem kia.
Hắn ngồi bành chân rộng, dáng vẻ mang khí chất lạnh lẽo cùng áp lực lớn lấn át đến làm cho sự tồn tại của tôi như co lại, nhỏ bé.
Mẹ đặt ipad xuống đùi, vui vẻ nhìn bọn tôi.
" Hai đứa giỏi thật đấy, giải nhất luôn! Có muốn được thưởng gì không?"
Tôi gãi đầu, gãi tai suy nghĩ không biết phải đòi hỏi thứ gì, hiện tại đã quá xa xỉ đối với những gì tôi từng mơ. Mãi một hồi tôi mới nhớ ra ông Đức trước kia cũng thuộc dạng trẻ trâu nhưng chưa đến mức báo làng báo xóm rất thích độ mấy con xe cà tàng nhưng bị chú Hùng tóm được cho một trận ra trò mới chịu yên thân. Đến bây giờ ông ấy vẫn thỉnh thoảng tâm sự về giá mấy con xe hàng khủng mà tôi chẳng hiểu gì. Nhớ mang máng chắc là mô tô gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3711913/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.