"Quân ơi, xuống đi học thôi con!"
" Vâng ạ, chờ con chút!"
Tôi lục tìm hết từ chỗ này tới chỗ khác, sách vở, đò dùng được xếp sẵn trong cặp cũng rối tinh lên, căn phòng vốn thường ngày chẳng nổi hạt bụt nay lại chẳng khác gì bãi chiến trường
Đâu rồi, phong thư của bạn nữ đấy đâu rồi? Nhớ tối qua tôi đã để nó vào trong cặp sách mà! Rốt cuộc nó đã đi đâu chứ? Không tìm được sao trả lại cho người ta. Hay là tôi để nó ở đâu mất nhỉ?...
Cộc cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cạch! Tiếng tay nắm cửa vặn xuống.
Cánh cửa mở ra, Lâm đứng ngay đó.
" Đi học thôi!"
Tôi quay người lại. Hình như hôm qua tên điên này ở phòng tôi, thái độ cũng rất lạ. Suốt nãy giờ tìm kiếm bất lực không ra chắc chắn là tên này cầm đi mất rồi.
Tôi bực tức tiến tới, đứng trước mặt hắn, đưa tay lên.
Lâm nhướng mày." Gì vậy?"
" Do dau?"'
Hắn giả vờ như không biết." Gì cơ?"
"Đồ của tao đâu? Mày lấy rồi đúng không? Trả lại cho tao."
Lâm thản nhiên quay người đi." Không biết!"
Tôi nắm vai hắn kéo quay lại.
"Trả lại thư cho tao, hôm qua chỉ có mày thôi chứ nó sao có chân mà chạy."
Lâm làm ngơ, vẻ mặt khó chịu, lỡ đãng nhìn đi hướng khác.
"Thư gì? Biết sao được!"
Hít thở sâu một hơi cố giữ bình tĩnh.
" Phong thư của bạn nữ hôm qua, mày cũng thấy còn gì. Trả lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3711958/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.