Bão đã đi qua, mưa cũng nhỏ dần, tôi đang ngồi đọc sách trên bệ cửa số hành lang tầng 3 thì Lam bước tới.
Con bé bước chân chậm dãi và nhẹ nhàng không phát ra một tiếng động. Đến khi thấy bóng người chắn sáng thoáng qua tôi mới nhận ra.
Ngẩng đầu lên, con bé cầm trên tay một quyển sách, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi nghiêng đầu sang, nhìn con bé đang bắt đầu lật trang sách đầu tiên.
" Cuốn gì vậy?"
Lam lật lại bìa sách." Ừm, "Đừng tự dối mình" của Philippe Besson."
Tôi không nhớ trong nhà có quyển sách này.
" Anh không nhớ trong nhà có quyển này."
Ánh mắt con bé vẫn chăm chú nhìn vào nội dung sách.
" Em lấy trong phòng anh Lâm đấy!"
Nói xong Lam liền ngẩng đầu lên nhìn thắng vào đôi mắt bối rối của tôi
Nghe tên hắn, tôi như thói quen cơ thể liền có phản ứng, người cứng đờ, lỡ mất nhịp vài giầy, cúi đầu né tránh ánh mắt của con bé.
"À, à!"
" Hai anh đang yêu nhau à?" Lam bất ngờ hỏi.
Tôi chột dạ, trong lòng thầm chửi rủa tên chó chết đó làm còn bé hiểu lầm. Không, tôi làm gì mà phải chột dạ chứ? Tôi khômg hề thích hắn.
"Gì, hỏi gì lạ vầy? Bọn anh là anh em đó!"
" Có phải ruột thịt đâu!" Lam đáp lời tỉnh bơ.
Tôi bối rối nhìn con bé.
"Nh,nhưng trên danh nghĩa, thì cũng là người nhà. A, ai lại đi yêu đương với anh, em trai của mình được chứ? Kh, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3651323/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.