Tới giờ cơm trưa, tên Huy ngồi đối diện với tất cả mọi người trên mâm cơm. Bởi thẳng cha này ăn như một cái máy hút, cái nết ăn như bị bỏ đói lâu ngày, mồm nhai liên tục như máy dập, món nào cũng gắp, món nào cũng với người ra.
Trông hắn ăn mà tôi sợ đến mức quên luôn cái bàn tay dưới gầm bàn đang nắn đùi mình, ngồi ngơ ra.
Trông mọi người có vẻ đã rất quen thuộc rồi nên ai cũng phải nhanh tay gắp, thi nhau và cơm liên tục với tên Huy
Mặc dù đã có Lâm gắp đồ cho tôi rồi nhưng hình như vẫn không đủ năng xuất.
Lam thấy thế liền trợ giúp gắp thêm thức ăn vào bát tôi.
Miếng trứng rán đang gắp dở, còn lơ lửng trên không trung liền rơi xuống.
May mà tôi đưa bát ra hấng kịp.
Ngước mặt lên, trông Lam như hóa đá, cơm nhai phồng má vẫn còn nguyên. Ánh mắt con bé nhìn từ phía dưới lên mặt tôi chứa đầy vẻ kinh hoàng.
Tôi hơi nghiêng đầu nhìn con bé, mất lúc sau mới ý thức được. Ngoài mặt thì nhìn con bé cười trừ, dưới bàn thì ra sức véo nắn bàn tay của tên Lâm.
Nhưng hắn mải ăn vẫn nghĩ như mọi khi vẫn lì lợm còn cố tình trêu trọc.
Bàn tay hắn như có ý thức riêng vậy!
Mặt con bé dần chuyển biến, hơi méo đi.
Tôi sợ hãi, nắm đầu đũa chọc thật mạnh xuống.
Lâm đau đớn kêu lên, bật người ra khỏi ghế.
Huy đang nốc nhiệt tình liền dừng lại, dương mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3651322/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.