Ngày bão qua cũng là ngày mọi người trở về nhà. Ai cũng chạy ra đón bố mẹ, thấy ông Đức lủi hủi ở cốp xe tôi tiến lại, phụ xách mấy túi đồ xuống.
Thấy tôi đột ngột xuất hiện, ông Đức giật mình." Xuống đây làm gì?"
Tay chân tôi vẫn đều đều chuyển từng túi lớn nhỏ xuống." Mọi người đâu hết rồi?"
" Về công ty hết rồi!" Ông Đức đáp.
" Nhiều thế này để em kêu mọi người cùng mang vào nhà."
Tính bước đi thì ông Đức giữ tay lại.
" Thôi, anh mày bê được."
Tôi hất tay ra."' Điên à? Một mình chạy đống này có mà mệt chết."
" Sao mày cứ phải lằng nhằng làm gì nhỉ?"
"Anh mới dở người đấy!"
Lúc này bà vú bước tới.
" Nhiều đồ thế này à?" Bà quay lưng hô mấy người giúp việc." Này, bọn kia, lại đây làm việc nhanh!"
Sau tiếng vang đầy uy thanh, mọi người cùng xúm lại mang đồ vào, chỉ còn dư lại mấy thùng nặng nhất.
Ông Đức đứng chống hông thở dài." Thôi, anh mày bê nốt vậy!"
Tôi im lặng, đặt hai thùng nhỏ chồng lên nhau rồi bê lên. Ùi, nặng phết đấy! Không biết mọi người nhét cái gì mà nhiều vậy?
Đi qua nhà khách, mọi người đang vui vẻ chia quà.
Thấy tôi, mẹ gọi lại." Quân, lại đậy ăn hoa quả đi con!"
Tôi đặt hai thùng đồ xuống sàn nhà, tiến lại gần.
Mẹ đặt vào tay tôi quả cam bóc. Nhìn thoáng qua cũng đủ biết chắc bão nên chú Hùng thu hoạch sớm đây!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3651324/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.