Sáng sớm mọi cùng đứng tụ lại trước cổng chùa. Mẹ đưa đồ cho Lâm cầm, rồi dặn dò hai đứa đủ kiểu. Sư thầy cùng các cô chú cũng sắp đồ đặc sản đưa hết cho tên Lâm luôn. Còn tôi chỉ đeo mỗi cái ba lô của mình, bế cu
Tính đang khóc thút thít trong lòng vì không muốn anh đi. Con bé Linh ôm anh chặt cứng, không khóc nhưng mà mắt cũng dưng dưng. Còn lại mấy người thì cố dỗ để tách cu Tính ra cho tôi còn đi. Thằng cu cứ bám chặt áo, ai đưa tay cũng lắc đầu, nhất quyết dính khư khư như dán keo muốn gỡ nó ra cũng khó.
Mặc cho tình thế xung quanh ồn ào, tôi như lạc riêng một thế giới, mặt tái mét, chưa thấy xe nhưng nghĩ đến mùi ô tô thôi thì cơn buồn nôn cũng dâng dâng. Ở trên thành phố xe đi đường êm còn đỡ chứ đường nghĩ thôi đã muốn ngất luôn rồi.
Xếp gọn hết đồ lên xe, tên Lâm lên trước, tôi ngập ngừng đứng cửa mãi chưa bước chân lên. Thằng cu Tính phải tách anh ra gào lên như chưa bao giờ được gào, con bé Linh lúc này thì bật khóc thành tiếng. Ôi trời ơi hỗn loạn quá nhưng nó chưa là gì với cơn say xe đang ập tới khi chưa lên hẳn xe của tôi.
Lấy hết dũng khí, tôi ngồi vào trong xe. Bình thường ghét lắm đấy nhưng tâm này còn sĩ diện gì, tôi chủ động ngồi sát vào tên Lâm.
Hắn ngạc nhiên nhìn tôi, đôi mắt cong cong lên ý cười thỏa mãn.
Khẩu trang che quá nửa khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3651316/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.