Về đến nhà cũng đã là buổi chiều.
Tôi say sấm mặt mày bước xuống xe ô tô.
Mọi người trong nhà đã chờ sẵn, bà vú sốt ruột đỡ tay tôi.
" Giời ơi, sao về muộn thế này?"
Tôi không nói gì, ngồi thụp xuống thở.
Bà vú lo lắng lắng, hốt hoảng." S,sao thế con? Sao lại thế này?..."
Lâm bước xuống sau." Say xe thôi bà!". Hắn cúi người xuống, đỡ tôi dậy, chính xác hơn là nhấc cả người dậy chứ tôi kiệt sức rồi không nổi nữa.
Vú vẫn lo lắng." Thế để bà pha nước chanh cho!"
Tôi lắc đầu, bây giờ thật sự chẳng thiết gì nữa, cho tôi chết luôn ở đây cũng được.
Lâm đáp lời." Bà vào pha đi ạ!"
Hắn vòng tay, đưa tôi về phòng.
Lên tới nơi, không quan tâm gì nữa tôi lập tức nằm phịch ra giường, hai mắt nhắm tịt lại không muốn buồn mở ra.
Chẳng mất bao lâu liền ngủ luôn.
Ngủ một mạch tới giờ cơm tối, Lâm tới gõ cửa." Xuống ăn cơm thôi! Mày dậy được không đấy?"
Tôi mơ màng, hai mắt ti hí, lười biếng trở mình, rồi lại chùm chăn lên. Thật sự chưa bao giờ tôi thấy mệt như thế này cả, say xe thật kinh khủng.
Không nghe thấy hồi âm, Lâm trực tiếp vặn tay lắm cửa bước vào phòng.
Nghe thấy tiếng cửa mở, tôi nhăn mày vào.
Lâm tiến tới bên giường, gọi lần nữa." Quân, Quân ơi! Dậy thôi, xuống ăn cơm..."
Tôi...
Hắn kéo chăn xuống nhưng bị tôi giữ chặt lại, còn đạp chân, kêu ư ử mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3651317/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.