Nữ chủ, cô lại muốn gây thêm chuyện gì nữa đây?
Diệp Chi Châu bị ngữ điệu thê lương bi ai mà uyển chuyển của cô làm cho run lập cập, không nhịn được lùi về sau một bước, trả lời: “Em không ghét chị, chỉ là em không thích chị mà thôi.”
“Tiểu Dương em đang trách chị có đúng hay không?” Bạch Lỵ nghẹn ngào lên tiếng, ôn nhu nói rằng: “Em đang trách chị ngày hôm qua không đáp ứng làm giáo viên phụ đạo Anh ngữ ngoài giờ cho em sao? Tiểu Dương, không phải chị cố ý đâu, chỉ là chị nghe nói Vân đại ca có bệnh mất ngủ, nên đã suy nghĩ dành chút thời gian để điều chế trà hoa an thần giúp anh ấy ngủ tốt hơn thôi, dù sao thì việc ngủ không ngon cũng rất khó chịu...” Nói xong liếc mắt nhìn Vân Kha một cái, trong mắt tràn đầy nhu nhược mong đợi, còn cất chứa một tia e lệ.
Diệp Chi Châu trợn to mắt. E lệ?! Không phải chứ, lẽ nào bây giờ nữ chủ đã thích Vân Kha? Sao nhanh dữ vậy? Cái này sao khác với tài liệu cung cấp quá! Lúc này không phải chỉ mới là tình cảm sùng bái cùng với chút cảm kích thôi sao?
[ Năng lượng của hệ thống không đủ, tư liệu có khả năng sẽ có chút thiếu sót, nội dung câu truyện sẽ dùng hướng phát triển thực tế làm chuẩn. ]
... Hệ thống cậu là con gấu.
Chờ chút, mất ngủ? Diệp Chi Châu chuẩn xác bắt được trọng điểm trong lời nói của nữ chủ về nội dung câu truyện. Trong tài liệu quả thật có một đoạn nội dung như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-vai-chinh-vong-tuong-mo-rong-hau-cung/254537/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.