“Trên tay em cầm đang cái gì vậy?” Vân Kha thấy cậu không đáp, nhíu nhíu mày, đi về phía trước một bước.
Diệp Chi Châu vội vã thu tầm mắt lại, chống tay vào đầu gối đứng lên rồi đem gương trang điểm nhét vào túi ngoài cặp sách, nhớ lại một chút về tính cách của nguyên chủ, cúi đầu làm bộ mình là một tên nhát gan hướng nội, nhỏ giọng trả lời: “Không có gì... Vân ca, anh ăn cơm chưa?”
Vân Kha cũng không bởi vì cậu đáp lại mà hoà hoãn biểu tình, ngữ khí lại càng trở nên lạnh nhạt lãnh khốc, “Ngẩng đầu lên nói chuyện.”
Diệp Chi Châu nghe lời ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt mang theo bất mãn của nam nhân.
Bất mãn?
Gì vậy, quan tâm anh có ăn cơm chưa thôi mà cũng bất mãn?
Sau mấy giây phun tào, cậu lại cúi đầu tránh né tâm mắt của nam chủ, nhưng trong đầu đang cấp tốc tìm kiếm tài liệu và tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ thân thể, sau đó dùng thời gian ba giây để suy nghĩ vì sao Vân Kha lại bất mãn, cuối cùng im lặng nửa ngày, ở trong lòng lặng lẽ dựng thẳng ngón giữa.
Vân Kha căn bản không phải là bất mãn với câu hỏi kia của cậu mà là không hài lòng với nguyên cả người Đỗ Dương!
Trong tài liệu có nói thân phận đặt ra của Đỗ Dương là “Đứa trẻ mồ côi được Vân gia thu nuôi”, mà theo ký ức của nguyên chủ thân phận của Đỗ Dương không chỉ đơn giản là “Đứa trẻ mồ côi” mà còn là em vợ Vân Kha! Không sai, trước khi nữ chủ xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-vai-chinh-vong-tuong-mo-rong-hau-cung/254536/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.