“Cuối cùng cũng được gặp đại tiên!” Phụ nhân hai mắt sáng lên, kích động chà xát tay, tiến lên cúi người, “Dân phụ gặp qua Bạch chân nhân, Bạch đại tiên!” Tráng niên nam tử theo sau cũng hành lễ.
“Ừm” Lão nhân hơi ngửa đầu, vẻ mặt cao không thể với. “Các ngươi đến đây là vì chuyện gì?”
“Bạch đại tiên……” Phụ nhân chợt nhớ ra mục đích của mình, vội vàng nói. “Chúng ta là thôn dân Lý gia thôn ở dưới chân núi, cầu xin đại tiên cứu con trai ta, nó…… nó sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.” Nói xong, nước mắt liền ứa ra.
“Xảy ra chuyện gì? Vì sao cầu ta cứu con ngươi?” Lão nhân tiếp tục hỏi.
“Nó…… nó trúng tà!” Phụ nhân khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem. “Bảy ngày trước, con ta đột ngột đổ bệnh. Ban đầu, nó đau đầu, khó thở. Sau lại càng ngày càng nghiêm trọng, hiện giờ đã không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích. Hơn nữa trên người còn…… Còn có mấy vết lốm đốm màu đen chỉ xuất hiện ở…… ở tử thi!”
“Thi ban?” Lão nhân cả kinh, sờ sờ bộ râu hoa râm. Một lát sau, lão mới bày ra vẻ mặt cao thâm khó đoán nói. “Nghe ngươi nói vậy xác thực cũng có vài phần cổ quái. Chỉ là chưa tận mắt nhìn thấy nên không thể đoán ra nguyên nhân. Nhưng không khéo thay, trong quan ta hiện tại còn có việc gấp, thực không tiện……”
“Đại tiên!” Phụ nhân gấp gáp đến độ quỳ sụp xuống, vừa khóc rống vừa van lạy. “Nhất định là do con ta bị mấy thứ không sạch sẽ quấn thân. Trong phạm vi trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-ke-muon-day-hu-do-ton-cua-ta/872675/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.