“À...” Cô mở miệng, “Tôi biết, có điều lần đó tôi cũngđã nói rồi, hai chúng ta không ai thẳng thắn với ai, cho nên hòa nhau.”
“Em tha thứ cho tôi?” Ninh Xuyên cảm thấy có chút kinhngạc.
“Chuyện này có gì mà không tha thứ.” Tô Thiên Thiêncúi đầu, nhìn mũi chân mình, “Anh cũng đâu có nợ tôi cái gì.”
Nghe vậy, trong lòng Ninh Xuyên chợt nhói lên, “Tôi...muốn nói cho em biết chuyện nhà tôi, được không?”
“Tôi đã nghe nói qua.” Tô Thiên Thiên ngẩng đầu, tựanhư thực bình tĩnh, “Chị Ninh San nói, bao gồm cả chuyện ba tôi tim người đánhanh, đều là chị ấy nói.”
“Thế...” Ninh Xuyên mở miệng, “Chuyện của em...”
“Nhìn qua thì chị họ hai tôi chẳng phải đã kể cho anhhết rồi.” Tô Thiên Thiên không đợi anh nói xong đã ngắt lời anh, cô cảm thấytrong lòng loạn cào cào, thậm chí còn loạn hơn cả lúc ở rạp chiếu phim, loạnđến mức cô muốn chạy trốn khỏi nơi này, “Có một số việc, không cần thiết phảinói lại hai lần.”
“Em đây là vẫn còn giận tôi sao?” Anh cảm thấy giọngnói của cô có chút không ổn.
“Không phải.” Tô Thiên Thiên kiên định trả lời, “Tôiđã tha thứ cho anh rồi, hơn nữa, giống như anh đã nói trước kia, bây giờ tôicũng cảm thấy như vậy, chuyện của chúng ta cũng đã qua, giờ cũng không còn gìđáng nói, anh cũng không cần phải đặc biệt tới xin lỗi, có điều lời xin lỗi củaanh, tôi chấp nhận.” Ngừng một chút, cô nói tiếp, “Cứ như vậy đi.”
Ôm lấy sự áy náy, không cam tâm, nhưng lại bất lực,Ninh Xuyên cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171989/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.