Ninh Xuyên gọi điện nhờ thủ trưởng Lâm giúp anh liênlạc vị trưởng khoa ở bộ Nội vụ, người trưởng khoa đã được mãn hạn tù đó, lúcnhận được hồi âm đã là cuối tuần.
Chị Ninh San vẫn không có tung tích hay tin tức gì,nhờ chỉ dẫn của dì hàng xóm, Ninh Xuyên tìm được nhà trẻ trong khu, tạm thờigửi Bối Bối vào đó, mặc dù không yên lòng, có điều thực sự không có cách nào.
Cuối tuần, Ninh Xuyên tan làm, đi đón Bối Bối, cậunhóc kích động hệt như trẻ em bị lừa bán nhìn thấy bố mẹ, ôm chặt lấy anh, giáoviên mầm non cười nói, “Bối Bối, cậu không phải ngày nào cũng sẽ tới đón consao, sao ngày nào con cũng như là sợ người ta bỏ rơi thế!”
Ninh Xuyên ôm cậu bé, nói cám ơn giáo viên, “Cháu hơinhát gan, làm phiền cô quá.”
Mới vừa về đến nhà, Ninh Xuyên đã nhận được điện thoạicủa thủ trưởng Lâm, “Bác Lâm.”
“Tiểu Xuyên à...” Ông Lâm gọi anh một tiếng, giọng nóinghe cũng không mấy tinh thần lắm, trong lòng Ninh Xuyên đã mơ hồ cảm thấychuyện không dễ dàng thuận lợi như vậy, “Bác khó khăn lắm mới tìm được cậu ta,kết quả cậu ta nói những chuyện kia cậu ta cũng chỉ nghe người khác nói hồi còntrong tù, cho dù là thật, cũng không có chứng cứ. Bác thì bác nói là tôi biếtcậu nghe được, nhưng muốn hỏi xem còn có đầu mối gì khác không, mới đầu cậu tacòn nghi ngờ bác nói chuyện đó ra. Bác bảo Triệu Cương vừa rồi cũng đã bị thẩmtra, cậu còn sợ gì chứ, cậu ta mới nói là nhớ hồi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171991/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.