Ninh Xuyên cùng chị gái Ninh San ở nhà đợi ba, cuốicùng lại chỉ đợi được một tấm ảnh thờ đen trắng, cậu hỏi chị mình, “Ba đầu rồi?Ba đâu rồi?”
Chị gái ôm lấy cậu, nói với cậu, “Tiểu Xuyên, ba khôngvề được nữa rồi.”
Trong một đêm, tất cả đều thay đổi, ba biến mất, nhữngbạn bè thân thích vẫn hay tới nhà họ chơi cũng không quay lại, ngay cả hàng xómbình thường vẫn ra vào thấy nhau, nay cũng bị người ta xem thường coi như làkhông khí.
Đêm giao thừa năm đó, một nhà ba người ngồi trước bàn,lắng nghe tiếng cười đùa vui vẻ bên ngoài cửa sổ, tiếng pháo rộn ràng, ôm lấynhau mà khóc.
Học kỳ mới đã đến, ngày tựu trường, Ninh Xuyên bắt đầuphải chịu đựng những chỉ trích mà đáng lẽ ra cậu không phải chịu, “Cậu xem, nólà Ninh Xuyên đấy!”
“Là đứa có ba làm quan to ấy hả?”
“Còn ai vào đây nữa? Té ra là tội phạm tham ô!”
“Nghe nói thành tích của nó không tệ?”
“Thành tích tốt thì sao, sau này lớn lên cũng giống banó thôi, toàn là tham quan cả!”
Buổi tối, Ninh Xuyên và Ninh San nằm trong căn phòngtối đen, ngước nhìn lên trần nhà, mãi vẫn không sao ngủ được, được một lúc,Ninh San nằm giường trên bỗng nhiên kiên định nói, “Chị sẽ là một người xuấtsắc, chị không muốn là một kẻ bị người khác xem thường!”
Nói xong, chị ghé đầu xuống nói với Ninh Xuyên ở bêndưới, “Tiểu Xuyên, em cũng đừng chịu thua kém, em phải cố gắng, phải giỏi gianggiống như ba ấy!”
“Dạ.” Ninh Xuyên cắn chặt răng, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171963/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.