Nghe Ninh San kể xong, Tô Thiên Thiên đã không biếtmình nên nói gì, cô biết quá ít, mà chuyện xảy ra lại quá nhiều, trong nháymắt, đột nhiên, cô bỗng hiểu được lời mà Ninh Xuyên nói ngày hôm đó, chuyệngiữa bọn họ quả thật không thể tháo gỡ được, những tháng ngày đã qua kia giốngnhư một cuộc chơi, kết thúc rồi, người ra đi cũng không trở về nữa.
“Cho nên Tiểu Xuyên vẫn rất cầu tiến, luôn cố gắng làmtừng chuyện một.” Ninh San nói, “Bởi vì chỉ có người đã từng mất đi tất cả, mớihiểu được có được tất cả khó khăn đến cỡ nào.”
Ninh Xuyên là một người tích cực cầu tiến, điểm này TôThiên Thiên đã biết từ trước, chỉ có điều giờ phút này cô mới rõ nguyên nhân.Giống như chị hai họ đã từng nói vậy, có lẽ so với Ninh Xuyên, cô có quá nhiềuthứ, cho dù cô có một câu chuyện bi thương của riêng mình, nhưng những nỗi bithương kia, vào thời khắc này lại có vẻ mờ nhạt làm sao. Có lẽ những cố gắng màTô Thiên Thiên đã bỏ ra không ít hơn Ninh Xuyên, nhưng cô đã chọn buông tha,còn Ninh Xuyên vẫn đang kiên trì tiếp tục phấn đấu, chỉ duy điểm này thôi, cũngđủ để cô không so nổi rồi.
Nghĩ lại những việc bốc đồng mình từng làm trong côngty trước kia, thật đúng là vừa nực cười vừa hoang đường, Tô Thiên Thiên nhấtthời không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung cảm xúc trong lòng mình lúcnày, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác vừa giật mình vừa hổ thẹn.
Đừng nói là hỏi thăm Ninh Xuyên về chuyện trước kia,ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171964/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.