Tô Thiên Thiên chạy từ trong công ty ra, mới phát hiệnmặt đất bên ngoài đã bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt nóng ran, cô sờ mái tóckhông loạn cũng không chỉnh của mình, đột nhiên cảm thấy khát nước.
Hơn nữa còn là vô cùng khát, lúc trước một đường chạynhư điên đến hoàn toàn là nhất cổ tác khí*, bây giờ bao nhiêu sức lực đã xả hếtlên ba mình, chỉ còn lại oán trách bực bội và nghi ngờ,không có chỗ nào để pháttiết.
* Một tiếng trống làm tinh thần hăng háithêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ táckhí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếngtrống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh batiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm mộtmạch cho xong việc)
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Thiên Thiên quyết định về nhàtrước để giải phóng chút cảm xúc này đi đã rồi tính tiếp sau.
Đón một chiếc taxi, đi thẳng về nhà, dì Lâm ra ngoàitrả tiền, lập tức muốn rớt cả cằm, “Cô, cô chủ, cô to gan thật, ông chủ vừa đếncông ty cô đã chạy về nhà rồi!”
“Sau này đừng nhắc đến ông già keo kiệt ấy trước mặtcháu nữa.” Tô Thiên Thiên tức giận nói.
Dì Lâm sửng sốt mọt chút, “Sao cô nói giống bà chủthế?” Dứt lời nhún vai, “Vậy sau này tôi biết nhắc đến ông ấy trước mặt aiđây?”
“Ba cháu lại làm gì vậy?” Thiên Thiên kỳ quái hỏi, chodù ông ấy có biến thái có đáng ghét thế nào thì vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171962/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.