Khi Ninh Xuyên đến thành phố N, đã là gần trưa, ánhmặt trời chiếu vào người anh, sinh ra một cảm giác khô nóng lâu lắm rồi mới có,thành phố N, đã lâu lắm rồi anh chưa quay lại đây, nơi đây có tuổi thơ của anh,quãng thời gian hạnh phúc ở bên gia đình của anh, cũng có những cơn ác mộngkhiến anh vĩnh viễn không thể nào quên.
Anh tựa hồ còn có thể nhớ mang máng, lúc ấy, mỗi ngàymình đều đi theo chị gái, chạy từ trường học về nhà, cặp xách ở sau lưng xóclên xóc xuống, đụng vào lưng bọn họ, phát ra tiếng cười không ngừng, “Chị ơi,chờ em với…”
“Em nhanh lên đi!” Ninh San chạy đằng trước, mái tócdài buộc thành đuôi ngựa vung vẩy, giống như một chú chim đang chao liệng trênmặt nước, “Mẹ bảo ba được thăng chức, hôm nay có đồ ăn ngon!”
Ba của Ninh Xuyên – Ninh Hàng học đại học ở thành phốN, quen bà Ninh, hai người kết hôn xong liền dốc sức làm việc ở đây, sau đó ôngthi đỗ nhân viên công vụ, đến nhận công tác ở sở Lao Động thành phố N, mangtheo vợ con cùng nhau đến sống ở thành phố N, khi đó Ninh Xuyên mới ba tuổi,đảo mắt đã qua bảy năm, ông Ninh làm việc cẩn trọng, vẫn là tấm gương mẫu mựccủa đơn vị, hàng năm đều được tiên tiến, một đường leo thẳng lên chức Phó bộtrưởng cực kỳ quan trọng.
Bộ Nội vụ Thị ủy quản lý sự thay đổi điều động chức vịcủa các cán bộ trong thành phố, tất cả các cán bộ ở trong thành phố muốn thăngchức hay vớ được chức vụ béo bở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171961/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.