Bỏ bát đũa lại, Tô Thiên Thiên chạy luôn về phòng củamình, Bối Bối không cảm nhận được không khí gượng gạo vào lúc này, ăn cơm xong,chạy đi tìm Tô Thiên Thiên chơi, thấy cậu vẫn đang ngồi trong phòng khách ngâyngười liền nhiệt tình chào đón, “Đậu Đậu, mình cùng nhau chơi đi…”
Ninh Xuyên cười cười, “Con đi đi, cậu còn phải dọnbàn.”
“Vậy một lát nữa Đậu Đậu phải vào đấy…” Bối Bối cườinói, đẩy cửa phòng Tô Thiên Thiên ra chạy vào trong.
Ninh Xuyên xếp bát đũa, bưng vào phòng bếp, bỏ vào bồnrửa, mở nước, dòng nước mát lạnh xối lên tay anh, anh nhớ trước kia, khi anhlàm cơm xong, Tô Thiên Thiên thỉnh thoảng cũng đề nghị giúp anh rửa bát, anhluôn đẩy tay cô ra, “Mỡ lắm, bẩn hết tay bây giờ, để anh làm.”
Khi đó, anh cưng chiều cô, cho nên cô vẫn lười biếng,đến khi anh đi rồi, cô mới phát hiện có một số việc mình cần phải làm, sau đócố gắng để thay đổi, nhưng cũng đã lỡ mất rồi.
Nghĩ đến những chuyện này, anh đột nhiên cảm thấy chópmũi có hơi cay cay, có một số việc, bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ.
Khi đó, bọn họ ngọt ngào biết bao, lúc đi làm anh haylen lén gọi điện cho cô, “Không có gì, chỉ muốn nghe giọng em thôi.” Đầu bênkia điện thoại, Tô Thiên Thiên cười lên khanh khách.
Lúc ra cửa đi làm, cô tiễn anh đến tận cửa, anh nói,“Ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh về nhé.” Cô liền ngốc nghếch gật đầu.
Lúc được lĩnh lương, anh đếm tiền, “Chờ anh kiếm đượcnhiều tiền, sẽ cưới em.” Tô Thiên Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171958/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.