Hôm nay Ninh Xuyên vừa tới công ty, chưa bước vào bộtài vụ đã có người gọi anh một tiếng, “Ninh Xuyên!”
Anh xoay người lại nhìn, là Ôn Nhược Hà, bèn gật đầu chàohỏi một tiếng, “Anh cũng tới rồi à.”
“Đúng vậy.” Anh ta đứng trước mặt Ninh Xuyên, ánh mắtlóe lên, giống như có lời gì muốn nói, rồi lại không biết nên mở miệng thế nào,có vẻ hơi hồi hộp và khẩn trương, “Cái đó…”
Vốn anh ta vào công ty chậm hơn Ninh Xuyên, nhưng tuổilại lớn hơn Ninh Xuyên một chút, nghe nói là nhân tài tinh anh khai thác đượctừ một công ty quảng cáo khác, con người anh ta cư xử với mọi người rất hòanhã, lại nổi tiếng là người hiền lành, nhân duyên ở công ty không tệ, bộ dụngcụ pha trà ở phòng làm việc của Ninh Xuyên cũng là được anh ta tặng nhân dịpmừng năm mới.
Quan hệ giữa hai người bọn họ tuy không thể coi là quátốt, những vẫn gọi là được, dù sao một ở bộ Sáng tạo, một ở bộ Tài vụ, cũngchẳng có mâu thuẫn hay bất hòa gì.
“Có chuyện gì vậy?” Ninh Xuyên nhận ra anh ta cóchuyện muốn hỏi, liền hỏi thăm một tiếng, “Hay là qua phòng làm việc của tôiđi?”
“Không không…” Anh ta vội vàng khoát tay, lại thở dàimột tiếng, “Có lẽ là nguyên nhân ở chính tôi thôi.”
Lời của anh ta nói không được rõ ràng, Ninh Xuyên cóchút khó hiểu, nhưng lại thấy anh ta ghé đầu thoáng nhìn vào trong phòng làmviệc, giống như đang tìm ai đó vậy, “Anh tìm Tô Thiên Thiên sao?”
Ôn Nhược Hà bị người ta chọc trúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171957/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.