Ninh San nói, “Cái hôm chị tới thăm bọn em, chị mớibiết thì ra nhà em giàu có như vậy, mặc dù chị thấy em rất được, tuy có hơingốc một tí, nhưng Tiểu Xuyên đã thích, chị cũng không có ý kiến gì, nhưng lúcấy chị thấy cách biệt giữa hai đứa quá lớn, có điều chị cũng không ngờ rằng,lúc Tiểu Xuyên tiễn chị ra bến xe, quay lại thì bị một đám chặn đường, chuyệncụ thể thế nào chị không rõ, sau khi các em chia tay một thời gian rồi nó mớinói với chị, hình như là bị người ta cho ăn bạt tai?”
Tô Thiên Thiên không ngờ rằng, Ninh San đột nhiên tới,lại mang đến cho cô một bí mật càng đột nhiên hơn, nhất thời trợn mắt há mồm.Ninh San nói tiếp, “Nói gì đó, chị nghĩ đại khái là mấy lời nhục nhã TiểuXuyên, em cũng biết rồi đấy, con người nó rất hiếu thắng, việc gì cũng muốn làmtốt nhất, sợ nhất là bị người ta xem thường, nhưng mà lại vì em mà bị sỉ nhụcmột trận, sau đó hai đứa cứ thế chia tay đúng không?”
“Dạ.” Thiên Thiên gật đầu một cái, “Chính hôm đó, anhấy quay lại, bọn em chia tay luôn.”
“Nhanh vậy?” Ninh San cũng có chút giật mình, một lúcsau mới nhếch khóe miệng, nhàn nhạt cười một tiếng, “Xem ra Tiểu Xuyên bị tổnthương rất sâu.”
“Nhưng mà…” Tô Thiên Thiên mặc dù đã đại khái hiểu rõsự tình, nhưng vẫn còn mờ mịt, “Nhưng tại sao anh ấy không nói cho em biết? Tạisao đến giờ vẫn không nói? Tại sao… rốt cuộc đám người kia là ai?”
Ninh San nhún vai, “Cái này nó không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171959/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.