Tô Thiên Thiên đỏ mặt, lúng túng đứng dậy, cúi đầu mânmê tay, “Cái kia… Họp xong rồi sao?”
“Giờ này rồi mà còn chưa xong được sao?” Ninh Xuyêntrả lời không chút khách khí.
Tô Thiên Thiên có ngu thế chứ ngu nữa cũng nghe ratrong lời nói của anh chẳng có mấy phần vui vẻ, cúi đầu không nói lời nào,chuẩn bị xem nên mở miệng thế nào, xin lỗi thẳng liệu có mất mặt quá không? Nóihàm súc thì có vẻ không đủ thành khẩn? Nhưng trong lúc cô đang chuẩn bị, NinhXuyên đã quay người định trở lại chỗ ngồi của mình, vậy nên Tô Thiên Thiên vộivàng quát to một tiếng, “Chuyện kia ấy, không phải hôm nay tôi cố ý xin lỗi hạianh đi trễ không tham gia được cuộc họp….”
Ninh Xuyên nghiêng đầu, “Cô xác định câu này cólogic?”
Tô Thiên Thiên lập tức lè lưỡi, vừa nãy gấp quá, nhấtthời đầu lưỡi liến thoắng thế nào lại gộp luôn hai câu vào làm một, “Tôi địnhnói là, hôm nay không phải tôi cố ý đi trễ, sau đó lại muốn nói, thật xin lỗiđã hại anh không đi họp được… nói nhanh quá nên…”
“…” Ninh Xuyên gật đầu một cái, “Nói câu xin lỗi giảithích mà cũng có thể gộp lại với nhau được như thế, cô thực đúng là… giỏi bớtviệc.”
Tô Thiên Thiên nghĩ, lần này thì hay rồi, bất kể làxin lỗi thẳng hay gián tiếp nhận tội cũng vô dụng, càng bôi càng đen.
Ninh Xuyên đang ngồi vừa cúi đầu xem mấy thứ vừa nói,“Hơn nữa, tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của cô, bởi vì cô vốn chẳng có cảmgiác hối lỗi, cũng đâu hiểu nổi nỗi tức giận của tôi, với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/134756/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.