“Tô Thiên Thiên! Giờ làm việc không được phép ngủ!”
“A?” Tô Thiên Thiên ôm chiếc gối ngủ của người lườingẩng đầu, “Nhưng bây giờ là giờ nghỉ trưa mà…” Cô bĩu môi, hếch mắt nhìn đồnghồ trên tường, mới một giờ mười.
“Sao?” Ninh Xuyên dường như có chút không tin, nhưngvừa quay ra nhìn đồng hồ, đúng là một giờ mười thật.
Tô Thiên Thiên vặn mình, “Anh căn bản là chưa đi ăncơm được chưa…” Cô vỗ vỗ cái gối mềm nhũn, “Có đói hay không cũng không biết.”
Ninh Xuyên giờ mới phát hiện, mình đúng là đã quên điăn cơm thật, mơ hồ cảm thấy hơi đau bao tử, hầu như lúc nào có một mình, anhđều quên ăn cơm.
“Phòng ăn chắc hết đồ ăn rồi.” Tô Thiên Thiên nghiêngđầu nhắc nhở, nhưng lại ngẫm lại, “Ầy, chẳng qua là tôi nhớ anh hình như khôngcần biết đồ ăn thừa lại là cái gì, cái gì cũng ăn được, đúng là dễ nuôi.”
“Nhưng mà có người ngay cả nước luộc của đồ ăn thừacòn ăn được, dễ nuôi hơn đấy.” Ninh Xuyên đứng dậy, cầm ví tiền bước ra ngoài.
Tô Thiên Thiên nheo mắt, xem ra ân oán giữa bọn họ quásâu, bốn năm, còn nhớ rõ những thói xấu này. Đúng là chứng minh một câu nóikinh điển, không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương.
Nhưng mà nhắc đến chuyện ăn cơm… có lẽ chỉ có lúc TôThiên Thiên còn ở bên cạnh, Ninh Xuyên mới có thể nhớ rõ ràng. Mùa hè bốn nămtrước, cô làm tổ trong căn phòng hai người thuê, chẳng qua là lúc đầu NinhXuyên còn chưa biết cô là một tiểu phú bà, dù sao vấn đề không ai hỏi, Tô ThiênThiên tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/134749/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.