Chẳng qua hiển nhiên là, Ôn Nhược Hà đã nhìn lầm TôThiên Thiên, Ninh Xuyên cũng đã nhìn lầm Tô Thiên Thiên, cho dù là bất cứ ai,cũng không thể xem thường người lười, bởi vì người lười cũng có tuyệt chiêukhông thể tưởng tượng được.
Ví như Tô Thiên Thiên sau khi ngồi vào vị trí của mìnhxong, bắt đầu đổ đầy nước vào bình trà, đặt trên chiếc bếp nhỏ đun sôi, sau đóxối lên chén trà, khử trùng cho chén, sau đó dùng muỗng múc lá trà bỏ vào ấm,trà tiếp khách của Ninh Xuyên là Long Tỉnh còn khá tươi, nước trong bình tràchỉ hơi lăn tăn sủi bọt dưới đáy, Tô Thiên Thiên liền bắc xuống, rótnước thứ nhất lên lá trà, nước trà nhỏ giọt vào chén, mời khách thưởngthức hương thơm của trà, sau đó mới đun nước nóng lần nữa, chính thức pha trà.
Ninh Xuyên mặc dù khiếp sợ, nhưng vẫn bình tĩnh đónlấy chén trà từ Tô Thiên Thiên, trong chén trà tinh xảo xinh xắn, nước trà lónglánh trong vắt xanh biếc, mùi thơm xông vào mũi, đổ vào miệng còn nguyên mùihương nguyên chất.
Anh nhìn Tô Thiên Thiên đang chuyển chén trà,chẳng lẽ, bốn năm qua, cô ấy thực sự có thay đổi gì đó?
Lúc khách rời đi còn khen không ngớt miệng tài pha tràcủa Tô Thiên Thiên, mà Ninh Xuyên dường như còn kinh ngạc hơn, người đi hết, anhlập tức quay lại phòng tiếp khách, đã thấy Tô Thiên Thiên lúc trước còn đangkhí thế ngút trời bây giờ lại đang nằm bò trên cái thảm bên cạnh bàn trà, sắcmặt trắng bệch, ánh mắt rời rạc.
Ninh Xuyên cả kinh, “Tô Thiên Thiên!” Anh lập tức nhàotới đỡ lấy vai cô, “Này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/134748/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.