Ôn Nhược Hà là tổng giám bộ phận sáng tạo của công ti,cũng chính là cấp trên của Âu Dương, ở công ti nổi danh là người hiền lành,người cũng như tên, đối xử với mọi người ôn hòa đến nơi đến chốn, cho nên đốimặt với tiếng rống to kia của Tô Thiên Thiên, “Tôi còn chưa ăn cơm trưa đấy!”Anh có hơi ngây ngẩn.
Anh cũng chẳng tra cứu chuyện này đến cùng là ai đúngai sai, càng không cân nhắc đến câu nói từ trên trời rơi xuống này của Tô ThiênThiên hoang đường đến đâu, mà tiếp tục nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, thật xinlỗi, là do tôi không cẩn thận….”
“….” Tô Thiên Thiên nheo mắt, ba chữ thật xin lỗi này,chẳng đáng giá, nên nhớ là, trên thế giới này, không phải mỗi câu thật xin lỗinói ra đều có thể đổi lấy một câu không sao cả, cũng giống như lúc trước, khiNinh Xuyên nói chia tay với cô, cô cũng từng nói, “Thật xin lỗi, có phải em lạilàm phòng bừa bộn rồi đúng không?”
Nhưng thế thì sao, anh không còn giống như lúc trướcnữa, nói một câu không sao cả, sau đó tiếp tục dọn phòng, mà là kiên định nói,“Chúng ta không hợp, chúng ta không hợp, anh không chịu nổi sự lười biếng cùngcái tính sa đọa không có một tí cầu tiến nào của em! Anh biết em lười phải dọnnhà, cho nên mai anh sẽ chuyển đi!”
Sau đó cô lập tức nổi giận, “Anh đi thì đi đi, tôi cònlười phải tiễn ấy!”
Ôn Nhược Hà thấy cô không nói lời nào, tim rơi lộpbộp, thôi xong rồi, chẳng lẽ đụng mạnh quá, mất luôn khả năng nói chuyện rồi,“Tiểu thư, cô không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/134747/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.