“Đường lớn không được tùy tiện hãm phanh nha—” Tôi bị đụng đến choáng váng đầu óc, thuận miệng nói ra một câu như thế.
Hắc Nhãn Kính quay đầu lại nhìn tôi một chút, sau đó cong khóe miệng mỉm cười đầy thâm ý. Nụ cười này làm cho đầu óc tôi bình thường lại không ít, vội vàng vượt lên trước anh ta xem xét, “Như thế nào lại đột nhiên dừng lại?”
Lời còn chưa dứt, tự nhiên tôi ngây ngẩn cả người, cái nơi quái quỷ này thế mà lại không có cửa ra! Thứ mà vừa rồi chúng tôi tưởng là một cửa động lại chính là cái bóng của một tảng đá hắt lên bức tường.
“Chuyện này…”
Chuyện này khẳng định là không đúng. Bởi vì theo như những gì A Qua đã nói, nhóm bạn lúc trước của cậu ta cũng là đi con đường này. Mà trong mộ thất này hoàn toàn không có thi thể của bạn A Qua, nói cách khác, bọn họ chắc chắn đã đi ra được khỏi chỗ này.
Tôi quay đầu lại, quan sát mọi nơi một hồi lâu, đúng là không hề thấy một cửa ra nào cả. Lại nhìn A Qua, chỉ thấy thằng nhóc kia cũng là vẻ mặt cực kỳ khó hiểu. Xem ra cũng bị lần hạ đấu này hù cho chết khiếp rồi.
Tôi vô cùng buồn bực hồi tưởng lại, sau đó bắt đầu đi theo Hắc Nhãn Kính sờ mó khắp mọi nơi trên vách tường, hy vọng có thể tìm thấy cơ quan nào đó.
Vết thương trên lưng chỉ cần thoáng nhúc nhích liền có một cảm giác đau nhói như bị xé toạc ra, vì thế tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-van-song-buc-ngoc/2354533/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.