Tuy rằng vẫn không thể xác định được cánh cửa này rốt cuộc có phải là mở sai hay không, nhưng giờ phút này chúng tôi cũng không có lựa chọn nào khác.
Hắc Nhãn Kính đi đầu, A Qua đi giữa, cuối cùng là tôi. Phía sau cánh cửa là một hàng lang dài. Con đường này có phần na ná với con đường mà chúng tôi đã đi qua trước khi bị tách khỏi nhóm của Muộn Du Bình và Bàn Tử, chỉ có điều thoạt nhìn ẩm ướt hơn một chút. Có lẽ là vì cánh cửa lâu năm không được mở ra, cho nêm mùi nấm mốc ở bên trong hành lang đặc biệt rõ ràng. Hắc Nhãn Kính mở đèn pin, dò xét chiếu thử qua khắp nơi một lượt, sau đó quay đầu ra hiệu bảo chúng tôi có thể đi vào.
Nhìn thấy thân ảnh A Qua dần dần tiêu thất ở phía trước, tôi bất chợt vô thức ngoảnh đầu nhìn lại căn mộ thất một chút. Cái xác của con dơi lúc trước đã biến mất. Tôi trừng lớn con mắt, vội vàng nhìn khắp từ trên xuống dưới mộ thất một lần, thế nhưng vẫn không hề tìm thấy thi thể của nó đâu cả, chỉ có vết máu đỏ thẫm vung vẩy trên mặt đất kia chứng minh tất thảy những gì vừa xảy ra ở đây là sự thật.
Tôi có chút hoảng hốt, dù sao thì trong lòng vẫn có một dự cảm chẳng lành, đồng thời cảm thấy ở bên trong ngôi mộ cổ này có một loại khí tức quỷ dị. Mặc dù từ khi hạ đấu cho đến bây giờ, chúng tôi chũng chưa gặp phải cái gì quá mức nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-van-song-buc-ngoc/2354535/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.