Tôi và Hắc Nhãn Kính nghe được lời này thì đồng loạt sững sờ, xoay người nhìn A Qua đang ngây ngốc ở một bên.
Tiểu Ngốc Qua thấy ánh mắt của chúng tôi, mặt không biểu tình mà chỉ vào mất cái động khẩu tối đen như mực, nói, “Lần trước chúng tôi hạ đấu cũng giống như hiện tại, không biết ai đã vô tình kích hoạt cơ quan, khiến cho tảng đá này rơi xuống…”
Tôi vừa nghe ngữ điệu của thằng nhóc, trong lòng thầm kêu không ổn.
“Những người bị kẹt lại bên này cũng không biết ra sao… Bọn họ về sau không thấy đi ra nữa.”
Tôi nhìn cái lỗ thông hơi một chút, lại nhìn về con đường mà mình đã dùng để đi tới nơi đây. Trong lòng cân nhắc rốt cuộc phải làm như thế nào. Theo như những gì A Qua nói, một khi tiến vào động khẩu kia, chắn chắn chính là thập tử nhất sinh. Bên trong động khẩu tối đen một mảnh, cũng không biết là cái gì đang chờ đợi chúng tôi, nói không chừng đi được nửa đường thì đầu đã lìa khỏi cổ rồi.
Thế nhưng nếu như lúc này mà quay trở về, thực sự là có chút không cam lòng, khi đó khẳng định sẽ bị Bàn Tử cười chết cho mà xem.
A Qua liếc mắt nhìn tôi và Hắc Nhãn Kinh một cái, sau đó dẫn đầu bò vào bên trong cái lỗ thông hơi. Hắc Nhãn Kính nhìn thằng nhóc một cái, lại quay đầu nhìn về phía lối ra ở sau lưng, rồi lại nhìn tôi một chút, nhún vai, bò theo A Qua đi vào.
Đột nhiên tôi nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-van-song-buc-ngoc/2354530/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.