Trời vừa sáng, sương hãy còn vương vương trên cành lá, trong một gian phòng thoáng đãng, Hắc Mộc lão đầu đang được hai vị phu nhân chăm sóc, một người xoa xoa hai bên thái dương, một người đang nắn bóp mu bàn chân cho lão
Lão đã nằm trên giường cả ngày rồi, mặt mày sưng phù, ăn uống không được, nguyên do chính tại tên Tiếu Tam Tiếu gây ra.
Dù trong giao đấu, lão luôn chiếm thế thượng phong nhưng đánh được hắn mười cái thì chí ít cũng bị hắn đánh lại hai ba cái.
Nói gì thì lão cũng già rồi, không thể khôi phục thương thế nhanh như Tiếu Tam Tiếu được, càng không có thái độ coi thường mạng sống như hắn.
Giao đấu gần một tháng, đến hiện tại, ngay cả nằm mơ lão cũng bị ám ảnh.
"Lão gia, lão gia, Tiếu Tam Tiếu đến thỉnh giáo".
"Rầm".
Hắc Mộc lão đầu té thẳng từ trên giường xuống, lão quát lên:" Cút, cút, không đánh, ta không đánh".
Lát sau tên gia đinh lại chạy vào.
"Lão gia, lão gia, Tiếu Tam Tiếu đòi thỉnh giáo".
"Xoãng". Bình trà bị ném ra cửa.
"Mẹ kiếp, hắn muốn giày vò chết lão phu à? "
"Lão gia, hay ông cho gã mượn cái quan tài đó đi". Một vị phu nhân nói.
"Cái này... ". Hắc Mộc lão đầu suy nghĩ một chốc, đành thở ra một hơi dài, dù không cam tâm nhưng lão sắp phát điên rồi.
"Người đau, mang quan tài hắc ngọc cho tên điên kia, bảo hắn cút xa xa ta ra".
Sau hơn hai mươi ngày, Tiếu Tam Tiếu cuối cùng lấy được quan tài hắc ngọc, bảo quản tốt thi thể Viêm Ngọc, bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-linh-tan/121315/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.