Mình còn sống.
Vân Dịch vừa ý thức được điều này, lập tức mò tới bụng, thật lâu không nói gì, qua nửa ngày mới chật vật thốt lên mấy chữ, "Uất Dương Sa..."
"Chớ lên tiếng, đều ổn cả rồi." Bên tai truyền đến thanh âm hết sức lãnh đạm, nhưng nhận được câu trả lời như ý, tảng đá treo trong lòng y rơi xuống, không bận tâm truy cứu thái độ nàng.
"Liễu Hàm Yên... Sao ngươi lại..."
Ngắt lời y, Liễu Hàm Yên tỏ ý, "Đừng nói nhiều."
"Uất Dương Sa ở đâu?"
"Cách vách." Đang bận rộn gì đó trước bàn, Liễu Hàm Yên cũng không quay đầu lại.
"Đây là nơi nào?" Căn nhà gỗ xa lạ lại đơn sơ, không như ở Thanh Lãng.
"Ngươi còn hỏi? Quả thật lợi hại, chỉ hai người liền dám giết chết cổ vương của Độc Nam Miêu trại, hiện giờ Thanh Lãng cũng náo loạn hết cả, ta chỉ có thể mang các ngươi trốn vào trong núi."
"Ta phát tín hiệu, ngươi thấy được sao?"
Liễu Hàm Yên không trả lời.
Vân Dịch nhắm mắt, thành khẩn nói, "Hàm Yên tỷ tỷ, thật xin lỗi, để ngươi phải lo lắng..."
Nhiều năm không nghe y gọi một câu tỷ tỷ, cũng nhiều năm không được nghe y nói câu xin lỗi.
Ném dược liệu cầm trong tay lên bàn, Liễu Hàm Yên quay người trợn mắt nhìn y, mày liễu dựng cả lên.
"Vân Dịch, ngươi lớn chừng nào rồi! Luôn cho mình là thương nhân giỏi nên đắc ý, không còn biết trời cao đất dày nữa đúng không?! Lúc nào ngươi mới chịu thu lại cuồng vọng? Lần này nếu không có Uất Dương Sa, chỉ bằng một con cổ trùng là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-linh-anh/615262/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.