Đúng như lời Liễu Hàm Yên nói, có nàng ở đây liền không có chuyện gì. 
Nhóm Tế Tuyết Tuyết Lạc khi nhìn thấy đạn tín hiệu đã chạy đến đầu tiên, vì Vân Dịch phải nghỉ ngơi tại chỗ, cho nên bọn họ chỉ đành phải ở lại trong núi sâu cùng nhau. 
Kinh Châu chắc hẳn là không thể đi được lúc này, Vân Dịch phải nằm trên giường nửa tháng, Liễu Hàm Yên đặc lệnh cho y không được lộn xộn, mấy lần y muốn đến xem Uất Dương Sa đều bị nàng ngăn lại. 
Mà Uất Dương Sa thì được nàng đưa đến một suối nước nóng gần đó, thuận lợi cho việc bức hết độc tố ra. 
Mười ngày trước hắn đều chìm trong trạng thái nửa hôn mê, mấy ngày sau mới chậm rãi tỉnh lại, mà chuyện đầu tiên hắn làm chính là đi tìm Vân Dịch. 
Hôm ấy, Vân Dịch vẫn phải nằm dài trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm trần căn nhà gỗ, cảm giác sắp xuất hồn đến nơi. Y cảm thấy không thoải mái lắm bèn hơi ngồi dậy nghịch vạt áo, lại nằm xuống nhưng vẫn không chợp mắt nổi. 
"Liễu Hàm Yên, Liễu Hàm Yên, ta chán quá chán chết mất ngươi lại dám quản ta cơ...." Dỏng tai nghe một chút không thấy bên ngoài có động tĩnh gì, lại tiếp tục kêu ca, "Ngươi bỏ mặc ta ở đây không quan tâm ta ta liền tự bò dậy rồi, ta dậy rồi này, dậy rồi ng..." 
Vân Dịch vừa nhìn chằm chằm cửa vừa rón rén muốn bò dậy, cửa gỗ đột nhiên mở ra, dọa y sợ hết hồn, lập tức nằm phập trở lại giường. 
Người tiến vào không phải Liễu Hàm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-linh-anh/615263/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.