"Dịch Nhi... Dịch Nhi... Tỉnh lại đi..."
"Ngô..." Không nghĩ tới mình lại ngủ say như chết, Vân Dịch chậm rãi mở mắt, dường như nghe được có người gọi y.
Trời hoàn toàn đen kịt, trong phòng không có chút ánh sáng, cảm nhận được người bên mép giường, dù không thấy rõ dáng vẻ Vân Dịch cũng biết là ai.
Đang muốn xoay mình quay lưng về phía hắn, Uất Dương ôm y dậy, cưỡng ép quay mặt y nhìn hắn, nói nhỏ, "Đừng quấy, có khó chịu ra ngoài hẵng nói."
Vân Dịch nhỏ giọng hừ một cái, giơ tay vòng qua cổ hắn.
Phải ôm một người theo nên Uất Dương Sa không được linh hoạt như bình thường, mũi chân nhún nhẹ một cái trên bục cửa sổ, nhảy xuống từ lầu hai, thả mình xuống đất, không phát ra một âm thanh.
Vân Dịch cựa quậy muốn nhảy xuống đất, Uất Dương Sa hiếm khi cường ngạnh giữ y không cho y lộn xộn.
Xụ mặt không phí sức nữa, dù sao sức mạnh cũng khác xa nhau.
Uất Dương Sa nhẹ nhàng chạy trong bóng đêm, màu đen phủ lên toàn bộ miêu trại khiến nơi này mang một cảm giác kinh khủng kì dị.
Nhịp tim Vân Dịch khó hiểu mà tăng nhanh, có loại cảm giác có chuyện lớn sắp ập tới.
Vừa mới đến nơi có vẻ là cửa trại, Uất Dương Sa nhạy cảm dừng chân, một loạt cây đuốc xuất hiện từ bốn phía trong rừng.
Đứng ngay đầu, là nữ nhân miêu tộc tướng mạo quỷ dị cùng lão già phiên dịch.
Con ngươi lão già đục ngầu như muốn trừng lòi cả mắt, âm thanh quái dị tràn ra từ cổ họng. Khuôn mặt nữ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-linh-anh/615261/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.