Lưu lại Thanh Lãng mấy ngày, y đã nắm được tình hình địa phương đến tầm tám chín phần mười. 
Cơ bản đã đến lúc rời đi. 
Vân Dịch giao cho bọn hộ vệ chuẩn bị một ít đồ lặt vặt bỏ trong túi mang theo, chợt nhớ còn để quên trong phòng một chiếc vòng bạc cầu bình an mua được từ một tiểu hài tử trên phố, liền dặn dò Tuyết Lạc đi tìm một chút. 
Đến gần tháng bảy, thời tiết nóng như thiêu như đốt, y tìm một cửa tiệm làm nơi tránh nóng hóng mát trong lúc chờ hạ nhân thu xếp mọi việc, tầm mắt rơi trên những người qua lại trên đường. 
Khóe mắt đột nhiên bắt được một thứ màu xanh lam kì dị, thoáng qua rồi biến mất ngay. 
Một hắc y nhân đứng trên đường, không biết dùng thứ gì thu món đồ xanh lam vào tay, lặng yên không một tiếng động chui vào trong ngõ hẻm sâu hun hút đối diện khách điếm. 
Vân Dịch cảm thấy có chút quen mắt, suy tư một phen đột nhiên nhớ lại, trên đai lưng kẻ kia có hoa văn hình chim cổ quái, giống hệt của Uất Dương Sa đêm nọ. 
Đầu óc nóng lên, Vân Dịch không kịp nghĩ gì, bước chân đã vô thức chuyển động. 
Đi tới đầu hẻm, xuất hiện bảy tám lối rẽ quanh co không thấy được điểm cuối. Bước thêm mấy bước về phía trước, nghĩ đến lời Uất Dương Sa lúc trước, y kinh hãi nhận ra mình quá mức mạo hiểm, hơi tỉnh táo lại. Vừa mới quay người sau lưng bỗng ập tới một hơi khí lạnh, hông bị điểm huyệt, thân thể lập tức tê rần. 
Một mùi vị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-linh-anh/615260/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.