“Cho anh ra đi!! Anh lạnh lắm rồi!!” Hắn run vì lạnh.
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi! Phải để em ăn xong cái đã! ” nó quơ quơ cái niã, rồi lại cắm cúi ăn tiếp.
“Anh sẽ không…không bao gìơ ăn….ăn hiếp em nữa đâu!!”
Hắn nhục,chưa lần nào mà hắn phải đi cầu xin một đứa con gái,mà còn là vợ của hắn nữa chứ!!
“Anh nói thật chứ? Chứ em là em nghe câu này nhiều đến ngán luôn rồi!!” Nó kéo dài thời gian.
Anh ngon lắm mà! Nói có biết gĩữ lời đâu chứ!! Cho anh chết!!!
“Anh thề anh đang nói thật! Em nỡ để chồng mình ở trong căn phòng lạnh lẽo không chút tình thương này sao? ” hắn ra khỏi đây thử xem!! Nó là nó tàn đời.
“Em thì cũng không nỡ để anh ở lạnh nhưng cũng không nỡ để mở cửa cho anh ra!!”
Làm như nó ngu lắm ấy,sau khi mở cánh cửa ra,nó biết hắn sẽ cho nó nhừ đòn!!.
“Con nhóc láu cá này!!” Hắn lầm bầm.
Đợi một hồi cũng xử xong món cơm,nó bước lại gần cửa.
“Anh hứa lại lần nữa xem nào!”
“Anh hứa với em là anh sẽ không bao gìơ ăn hiếp em nữa! Em muốn gì anh đây đều cho em! ” hắn nói.
“Tốt! Anh có hối hận những gì mình đã nói?” Nó hỏi hắn.
“Không hối hận!” Hắn nói chắc nịch.
“Được! Bởi vì anh có hối hận đi chăng nữa thì cũng không kịp nữa rồi!” Nó bấm nút thu âm lại câu nói của hắn.
Mở cửa rồi cho thêm chút lòng tốt dìu hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lun-a-co-uong-sua-di-nhe/2022507/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.