3 con người khác nhau, 3 kiểu trừng phạt khác nhau… nhưng có 1 điểm chung là: đều thốn giống nhau!
Nó mãn nguyện nhìn cô gái trước mặt đang đứng tựa vào cây.
“Ụa!! Ụa!!”
“Gì mà thảm thế em chồng?” Nó khoanh tay.
“…” Hoàng Như vẫn câm như hến.
“Chậm quá nên mệt sao? Chị hiểu ý cưng rồi, lên xe chị cho thêm vài km là tươi liền!” Nó cười.
“Chị…chị có…ý đồ trước…phải không?” Hoàng Như nói không ra tiếng.
“Ý đồ? No no no! Chị là một lòng muốn chở cưng đi.” Nó xua tay lắc đầu.
“Chứ sao…tôi bảo chị…chạy chậm lại, chị lại lấy sức đạp mạnh chân số chứ hả?”
Hoàng Như tức ói máu, mệt mỏi tựa vào thân cây.
“Chị nghe cưng bảo chạy nhanh hơn nữa mà.” Nó giả nai.
“Nhanh? Chị nghe thế quái nào vậy?” Hoàng Như liếc nó.
“Phiu~! Chà chà, mệt lắm nhỉ? Thôi chúng ta về hén!” Nó nhìn đi chỗ khác.
“Tôi không dám lên xe chị lái nữa! Tôi tự bắt xe về!!” Hoàng Như giậm chân.
“Tôi cũng đâu có ý định là sẽ chở cô về!” Nó lạnh lùng bước vào xe.
“Chị!!!” Hoàng Như ngơ mặt ra.
“Bái bai. ” Nó vẫy tay rồi cho xe phóng đi.
Để Hoàng Như đứng trơ trọi tại một nơi nào đó chưa xác định được danh tính.
“BÀ CHỊ DÂU ĐÁNG GHÉT! ĐỂ TÔI GẶP LẠI BÀ COI,TÔI TRẢM!!” Hoàng Như gào lên.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lâm.
“Anh đến đón em đi!” Cô phụng phịu.
“Xin lỗi em yêu, anh hết sức rồi!” Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lun-a-co-uong-sua-di-nhe/2022506/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.