Phúc Trường đứng giữa đại điện, chẳng hề run sợ mà đối diện với người trước mặt.
Ngày này cuối cùng cũng không tránh khỏi.
"Nếu bây giờ chủ động nhường ngôi, ta đảm bảo ngài cùng phe cánh của mình sẽ bình an dời khỏi đây, sống một đời không âu lo."
Kính Thành lên tiếng, hắn chĩa thẳng mũi kiếm nhọn vào mặt Thiên Đông Đế, lời nói thì mang ý đề nghị nhưng ngữ khí lại đầy sự uy hiếp.
Phúc Trường không quan tâm đến thứ nguy hiểm kia, hắn đứng thẳng người, hiên ngang đáp trả.
"Ngôi vị này vốn dĩ là của ta, nếu ngươi muốn thì chỉ có thể cướp, chẳng bao giờ có chuyện danh chính ngôn thuận mà dành được. Đổ máu là việc hiển nhiên."
"Phúc Trường! Ngươi đừng quên, chính cha ta là người cho ngươi vinh dự như ngày hôm nay, nếu không có sự giúp đỡ của ông ấy, một tên hoàng tử thất sủng như ngươi làm gì có khả năng bước lên vị trí này!"
Thiên Đông Đế bật cười.
Hắn nói cứ như kiểu ông ta là thánh nhân giúp đời giúp người không màng danh lợi vậy. Con cáo già xảo quyệt kia chẳng qua chỉ muốn lợi dụng đứa trẻ non nớt ấy để thỏa mãn tham vọng và tiếc nuối của bản thân.
Chính ông ta là người đã hủy hoại cả cuộc đời hắn.
Thà rằng không thể tranh đoạt ngôi vị còn hơn là phải tự tay giết chết những người thân ruột thịt của mình.
...
Mọi chuyện phải kể từ nhiều năm về trước, khi Thiên Kỉ Đế vẫn còn là một hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lui-tan-noi-cam-cung-heo-mon-trong-bi-thuong/2895480/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.