"Ý của cô là hắn ta dị ứng nặng với hạt lạc?"
"Phải, ta chắc chắn tin tức này hoàn toàn chính xác."
Thanh Hạ chưa từng nghĩ đến khả năng đấy. Cậu không thể thăm dò những chuyện riêng tư của hoàng tộc nên nhiều việc căn bản là mù tịt. Nhưng Hoàng Hậu lại khác, từ nhỏ cô ta đã ý thức được thân phận và trách nhiệm của bản thân.
Sinh ra trong gia đình tôn quý, số phận định sẵn là gả vào hoàng tộc, đem lại vinh dự hiển hách cho gia tộc.
Quỳnh Hương chưa phút giây nào giám lơ là nhiệm vụ, dù có bị Hoàng Đế ghẻ lạnh, chúng phi tần vượt quy củ bàn tán sau lưng cũng vẫn ngẩng cao đầu tiếp tục sống.
"Có lần dùng bữa với ngài ấy, ăn đến món nộm có trộn chút muối vừng thì xảy ra sự cố. Ta thấy sắc mặt của Hoàng Đế rất tệ, trên người có xuất hiện triệu chứng của bệnh dị ứng. Cũng may là mới chỉ ăn một ít không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Vị đầu bếp nấu món này không lâu sau cũng bị xử tử."
Nghe đến đây, cậu bất giác cúi đầu xuống, ánh mắt dần thay đổi từ ngờ vực chuyển sang tàn nhẫn.
Đây cũng là một diệu kế...
Nhưng làm thế nào để thực hiện được việc này, chắc gì hắn đã chịu ăn?
Hơn nữa, trong thời điểm loạn lạc như hiện tại thì kiếm đâu ra người làm món đó?
Thôi vậy, để nghĩ cách sau.
"Nếu đã biết được điểm yếu của kẻ địch, tại sao lại không ra tay?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lui-tan-noi-cam-cung-heo-mon-trong-bi-thuong/2895479/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.