"Ngươi thua rồi."
Mũi kiếm nhắm thẳng vào giữa ngực mà đâm tới, không trúng tim nhưng cũng là vị trí dễ mất mạng.
Phúc Trường dùng lực mạnh hơn, thẳng tay đẩy thanh kiếm xuyên qua cơ thể của người kia. Trong quá trình đó, không hề có sự dao động nhẹ nhàng nào.
Kính Thành ngã xuống, dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Thiên Đông Đế.
Hắn sao có thể ngờ mình lại thất bại thảm hại như vậy.
Đấu không lại một kẻ sớm đã nắm trong lòng bàn tay.
"Đồ đê tiện, ngươi âm mưu từ bao giờ? Từ bao giờ!?"
Kính Thành hét lên, cố gắng nhấc thân thể thương tích đầy mình dậy. Hắn cố chấp đến cùng, phản kháng lại kết quả đã định.
Phúc Trường chẳng thèm nhìn lấy một cái, thẳng bước dời đi. Nào ngờ, tên kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc, dùng cái tay đầy máu nắm lấy góc áo khoác của hắn giữ lại.
Thiên Đông Đế cuối cùng cũng nhìn xuống, dáng bề trên ban ánh mắt thương cảm cho kẻ hèn mọn.
"Muốn biết tại sao lại ra nông nỗi này không? Vì ngươi quá yếu đuối, không đủ nhẫn tâm để ra tay diệt trừ ta."
"Để lại một mối họa to đùng thế này mà không đề phòng gì, ngươi có đơn thuần quá không?"
Kính Thành sững người, cánh tay kia dần buông lỏng, đờ đẫn ngước nhìn Phúc Trường. Quả thật chưa bao giờ đề phòng.
Trong dòng ký ức đã sớm bị thời gian bào mòn, hắn chỉ nhớ người trước mặt là một đứa trẻ, là đứa em mình luôn tự hứa phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lui-tan-noi-cam-cung-heo-mon-trong-bi-thuong/2895478/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.