Chuẩn bị đến tết đoan ngọ, Lục Yên hẹn anh đến nhà gói bánh chưng, Tạ Đạo Niên mang theo một ít hoa quả khô đến. Trần Lộ bảo anh mang một ít quả sung đến để cho Lục Yên ngâm nước uống, Lục Yên vui vẻ nhận lấy rồi cất đi. Nhà của Lục Yên rất đẹp, vừa gọn gàng vừa sạch sẽ, Đào Nhạc có yêu cầu khá cao trong việc trang trí nhà cửa, ở ban công nhà Lục Yên trồng rất nhiều hoa sen đá, bên cạnh có một con mèo mập mạp đang liếm móng vuốt, cái đuôi mập mạp uốn lên uốn xuống. Tạ Đạo Niên rửa sạch lá rồi đưa cho cô, Lục Yên thái thịt để làm nhân bánh, bật bếp đun nước nóng. Chân giò hun khói, đậu xanh, đậu đỏ, thịt lợn, lòng đỏ trứng muối, lạp xưởng, nấm hương, hạt sen, hoa bách hợp. Trộn đều nhân bánh lên, cho gạo nếp, cô khéo léo gói bánh lại, sau đó dùng lạt cố định bánh, một cái bánh chưng hình tam giác được hoàn thành. Tạ Đạo Niên ở bên cạnh đưa nhân bánh cho cô, thỉnh thoảng lau mồ hôi cho cô, hai người phối hợp với nhau hết sức ăn ý. Gói bánh xong, Lục Yên cầm bánh cho vào nồi luộc, Tạ Đạo Niên thu dọn bàn giúp cô, Lục Yên đi lấy trần bì khô đã ngâm trà hôm qua ở trong tủ lạnh ra, cho thêm mấy viên đá vào, rót ra hai cốc. Hương thơm của bánh chưng lan tỏa khắp căn phòng, A Bảo mập mạp vẫn nằm lười biếng ở ban công, thời gian như đang dần chậm lại. Hai người uống trà trần bì, trên người Tạ Đạo Niên ướt đẫm mồ hôi, anh cúi người, thỉnh thoảng lại dùng khăn tay lau mồ hôi. Chàng trai có bờ vai rộng, lúc anh tới đã vuốt tóc mái lên cao bằng gel tạo kiểu, cái trán sạch sẽ khoan khoái, anh cầm cổ tay, xoa bóp cái vòng đeo tay thể thao, ánh mắt gợn sóng, môi mím lại. Mỗi khi Trường Canh yên lặng nhìn rất đẹp. Lục Yên đặt chân lên đùi anh. "Có chuyện gì vậy?" Cô không trả lời, hai chân cọ sát lên đùi anh. Viên đá trong cốc nước va chạm vào thành cốc tạo lên tiếng kêu, anh uống trà xong cầm cốc đặt lên bàn, nhớ đến chưa vặn nhỏ lửa nồi bánh, anh định đứng lên nhưng không ngờ Lục Yên trực tiếp kéo anh xuống rồi ngồi lên người anh. Tạ Đạo Niên cúi đầu nhìn cô, thấy cô vẫn đang níu chặt lấy anh, anh nghĩ rằng cô đang lười, "Muốn anh ôm em qua kia?" Lục Yên để cằm lên vai anh, cảm nhận được cơ thể rắn chắc mạnh mẽ của anh. Cô vuốt ve khuôn mặt của Tạ Đạo Niên, bộ dạng rất nghiêm túc, dường như nhìn mãi cũng không đủ, ghé vào tai anh để lại một nụ hôn ở đó. Mắt Tạ Đạo Niên sáng lên, có chút ướt át, nhìn cô chăm chú, ngọn lửa trong anh dần bốc cháy. Cô vẫn mạnh dạn hôn lên cổ anh, từng cái hôn từ từ rơi xuống phía dưới. Mái tóc dài đen mượt của cô mơn trớn cánh tay anh, tựa như lông chim, đâm vào tim anh. Trái tim Tạ Đạo Niên đập ngày càng nhanh, cầm tay cô, "Tiểu Yên! " Cô thở dốc không đều, dường như đang đè nén cái gì đó, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có cô và anh, không còn ai khác nữa. Lục Yên hôn lên môi anh, ôm anh bước đi, liên tục kéo anh về phía trước. Trái cấm rất ngọt, anh có muốn ăn thử không nhì? Môi lưỡi của hai người như quyện vào nhau, kéo ra một sợi chỉ bạc, đôi môi đỏ mọng của cô không ngừng cắn mút đầu lưỡi của anh, Tạ Đạo Niên cảm thấy cả người tê dại. Ngọn lửa thuận theo tự nhiên mà không ngừng bốc cháy. Mùi thơm ngát của bánh chưng không ngừng bay khắp căn phòng, dường như nó muốn nói với anh rằng: Nào, tiếp tục đi, buông thả đi. Âm thanh chuyển động trên ghế sofa khiến người khác nghe thấy liền có ý nghĩ đen tối, biết họ đang làm gì trên đó. Lục Yên cởi áo sơ mi, lộ ra một mảng lưng trắng nõn, bên trong là một cái áo lót đen, viền bằng ren hoa, Tạ Đạo Niên nhìn thấy khe ngực sâu hun hút, nếu như đưa tay chạm vào, chắc là nó sẽ nảy lên vì có tính đàn hồi tốt. Lục Yên cọ sát vào thân dưới của anh, cầm tay anh sờ vào bắp đùi của mình, Tạ Đạo Niên cảm nhận được bắp đùi trắng mịn màng của cô. Vừa đẹp vừa thuần khiết. Anh nghiến răng giữ cô lại, dừng nụ hôn đang ngày càng mãnh liệt của cô lại, "Tiểu Yên, không được." Chúng ta vẫn chưa nên tiến đến bước này. Anh ngại ngùng, không có nghĩa là cô cũng vậy. Lục Yên ôm anh, lấy má mình ma sát má anh, cảm nhận được sự lo lắng của anh. "Trường Canh, em muốn cho anh." Em muốn đem lần đầu tiên cho anh. Trong mối quan hệ yêu đương này, Lục Yên sắm vai người làm càn. Tránh đi ánh mắt chân thành của cô, Tạ Đạo Niên sợ rằng bản thân sẽ mềm lòng mà đồng ý với cô. Trong không khí có mùi thơm của thịt chân giò hun khói, lạp xưởng.... "Chúng ta cần phải bình tĩnh... " "Không cần, em chỉ thích anh, em muốn ở cùng anh, muốn cho anh tất cả mọi thứ." Cô ôm chặt anh. Bàn tay của Tạ Đạo Niên xiết ngày càng chặt, xoa lưng của cô, "Ngoan, ngồi xuống, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện này nữa." "Nhưng anh cũng cứng lên rồi mà! " Đương nhiên Tạ Đạo Niên biết, anh không có khả năng chờ đợi nữa, anh sắp không khống chế được nữa rồi. Anh đứng dậy, "Anh đi xem nồi bánh." Lục Yên kéo anh lại, anh đứng tại chỗ, ánh mắt đang giãy dụa. Lục Yên hôn bàn tay của anh, từng nụ hôn rơi xuống từng ngón tay, mang theo ẩm ướt, ánh mắt nghiêm túc, đôi môi đỏ mọng đặt nụ hôn cuối cùng xuống mu bàn tay của anh. Hồ điệp trên chân cô đang không ngừng ma sát bắp chân của anh. Anh nhắm mắt lại, "Tiểu Yên........... " Lục Yên trực tiếp cởi váy xuống, lộ ra quần lót chữ T, cô khom lưng quỳ gối trên ghế sofa, bờ mông trắng nõn đung đưa như đang vẫy chào anh. Con ngươi mắt của anh co lại, "Tiểu Yên....." Suy nghĩ cẩn thận lại, xem cô có phải đã có sự chuẩn bị từ trước hay không. Nếu như là đã có sự chuẩn bị, thì hôm nay anh không có hy vọng "thoát" được. Cô đi từ từ đến gần anh, tóc xõa ra hai bên, vẻ mặt quyến rũ động lòng người. Cảm giác hít thở không thông ập tới, đập vào mắt là cơ thể trắng nõn, cảm xúc trong anh ngày càng trào dâng. Tiếp tục ở lại thì anh sẽ nổ tung mất, anh xoay người muốn bước đi. Lục Yên từ phía sau ôm lấy anh, bàn tay đặt ở cơ bụng anh dần đi xuống phía dưới, nhẹ nhàng vuốt ve. "Trường Canh ~ " Bộ ngực của cô áp sát vào lưng anh, da đầu anh từng đợt tê dại, máu chảy dồn vào một nơi. Cô ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt như có ngàn điều muốn nói, động tác ở tay vẫn lưu luyến không muốn rời. Tạ Đạo Niên, hãy nghĩ cho thật kỹ, trong Luận Ngữ đã nói gì? ___ Ngô nhật tam tỉnh ngô thân* ___ Vi nhân mưu nhi bất trung hồ? ** (*Ngô nhật tam tỉnh ngô thân: đã chú thích ở các chương trước, là ba điều phản tỉnh hàng ngày mà Khổng Tử viết trong Luận Ngữ.) (** vi nhân mưu nhi bất trung hồ?: Đây là điều thứ nhất trong ba điều phải phản tỉnh hàng ngày = Lo việc cho người đã làm hết mình chưa?) Một tay của cô vuốt ve lồng ngực của anh, khiến trái tim anh đập ngày càng nhanh, tay cô dừng lại trên trái anh đào* của anh, từ từ đè xuống. Một tay còn lại của cô run rẩy luồn vào trong quần của anh, trực tiếp chạm vào vật cứng rắn của anh. (*anh đào: từ gốc là quả "thù du", thù du có màu đỏ, dài và nhỏ như quả anh đào.) Tạ Đạo Niên hít vào một hơi thật sâu, cái trán ngày càng đổ nhiều mồ hôi. ___ Ngô nhật tam tỉnh ngô thân Tiếp theo là câu gì nhì? Đầu lưỡi của cô nhẹ nhàng liếm cổ anh, cảm giác ngưa ngứa, tay của anh bị cô cầm, đặt lên cái mông căng tròn của cô. Nơi đó vừa mềm, vừa mịn, vừa có tính đàn hồi. gậy th*t của anh đã cứng lên hoàn toàn, quần cũng không chứa được nó nữa. ____ Ngô nhật tam tỉnh....... Đầu nấm bị đè lại, nhẹ nhàng xoa nắn, cảm giác nóng, ngày càng nóng, đầu lưỡi của cô không ngừng liếm mút cổ anh, hơi thở của cô phả vào cổ anh khiến anh ngày càng ý loạn tình mê. gậy th*t bị lôi ra, bất thượng bất hạ*. (*bất thượng bất hạ: thành ngữ Trung Quốc dùng để mô tả tình trạng khó xử, bị bắt ở giữa, tiến không được mà lùi cũng không xong.) __________ Yang: Mọi người đoán xem "Đường Tăng" liệu có bị "yêu nữ" ăn thịt không? ??????. Hôm nay đã cố không ngắt nhưng vẫn phải ngắt ở đoạn này vì đã 1700 từ rồi ??? ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]