"Nếu như làm vậy có thể khiến em về bên anh, cái danh độc phu đó anh cũng không có so đo."
Lâm Huyền cười nhẹ, hai tay ôm lấy người anh.
"Thật ra trải qua nhiều chuyện như thế, em đã sớm không còn trách anh nữa rồi."
Lục Ngạn đặt mặt trên vai cô, mỉm cười mãn nguyện: "Như em nói là đã đồng ý cho anh cơ hội đúng không?"
"Anh thích nghĩ thế nào liền nghĩ đi." Lâm Huyền đẩy anh ra, liền bị anh kéo ngược vào lại.
Nhìn bầu trời đen như mực ở ngoài cửa sổ, Lâm Huyền có chút gấp.
"Anh mau về đi, trời tối rồi kìa."
Lục Ngạn như không nghe cô nói, tay vẫn tiếp tục giữ chặt lên eo cô. Bàn tay anh dần dần lần mò lên trên, Lâm Huyền bỗng giật mình phát ra một tiếng.
"Lục Ngạn, mau bỏ tay ra." . Truyện Sắc
Lục Ngạn thở dài một hơi, bàn tay có chút cứng đờ.
"Anh xin lỗi, không làm em sợ chứ?"
Lâm Huyền lắc đầu, nhưng trên gương mặt vẫn lộ rõ biểu cảm thất thần. Cô đứng dậy ngồi vào ghế sô pha, gương mặt ửng đỏ không cách nào che dấu.
"Vậy anh về trước nhé. Ngày mai lại đến tìm em." Lục Ngạn mỉm cười đi về phía cửa, rất lưu luyến chào tạm biệt với cô.
Đợi đến khi cửa đóng lại, Lâm Huyền mới lên tay sờ lên mặt mình.
Nóng bừng. Chết tiệt!
[...]
Cả đêm qua Lâm Huyền không cách nào ngủ được. Trời còn chưa sáng thì cô đã thức dậy. Một lát sau, ngoài cửa bỗng dưng vang lên tiếng bước chân.
Lâm Huyền háo hức chạy ra mở cửa. Lục Ngạn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998782/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.