Nhìn đôi mắt đầy lưu manh của Lục Ngạn, Lâm Huyền rất nhanh biết được ý đồ của anh. Hai tay cô ôm lên trước ngực, đầy phòng bị nhìn người đàn ông trước mặt.
"Sợ à?" Lục Ngạn nửa nói nửa đùa nhìn cô, tay vòng qua eo ôm cô vào lòng.
"Yên tâm đi, anh nào dám động tay với em. Vả lại, bây giờ cũng là ban ngày."
Anh nhắm mắt, cằm tựa lên vai cô. Trong thoáng chốc, cả người bỗng cảm nhận được một cỗ dễ chịu vô cùng.
"Em đương nhiên biết anh không phải là cầm thú. Thật ra hình tượng một người đàn ông cấm dục cũng rất được."
Lâm Huyền cười phát ra âm thanh khanh khách. Lục Ngạn vỗ vỗ vai cô: "Vậy cứ để sau khi em đi tuyên truyền về liền đền bù cho anh, thế nào?"
"Đây là anh nói đó, cũng không phải là từ miệng em phát ra." Lâm Huyền bĩu môi, đẩy anh ra khỏi người mình.
Lục Ngạn lười đôi co với cô. Anh nhìn vào đồng hồ, bây giờ cũng đã sắp đến giờ ăn trưa.
"Lát nữa anh đưa em ra ngoài ăn."
"Em sợ bị người ta nhìn thấy lại bảo em cố tình đeo bám anh. Ai da, tội danh này em thật sự không có gánh nổi đâu."
Lâm Huyền bật ti vi lên, rất điêu luyện trêu chọc Lục Ngạn. Anh như cũ nhìn vào mặt cô, nhìn đến nỗi Lâm Huyền cũng thấy ngượng.
"Anh nhìn em như thế làm gì, cũng không phải là em tự bịa chuyện." Nói xong, cô hừ một tiếng, sau đó lại tiếp tục xem ti vi.
Lục Ngạn xích gần vào người cô, tay nắm lấy tay cô. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998783/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.