(4) “HẠ KHÊ!” Tiếng nói này phát ra từ phía bà Lục, hai tay bà run rẩy bám thành bàn, không thể tin chuyện xảy ra trước mắt. Chết tiệt, loại hại người quang minh chính đại như thế này, bà phải nên khen Hạ Khê can đảm hay là trách cô ta ngu xuẩn đây! “Nhà họ Hạ các người đúng là có bản lĩnh.” Ánh mắt rét lạnh của Lục Đình Phong bắn tới người bà Lục, bà ta liền rùng mình. “Lấy nước.” Ông Lục quăng ánh mắt trách cứ cho bà Lục. “Còn đứng đó làm gì, mau gọi bác sĩ gia đình” sau đó liền phẩy tay bước lên lầu. Bà Lục vội nuốt nước bọt, lủi thủi đi theo sau lưng ông Lục, lòng vẫn không ngừng lo lắng. Lục Đình Phong không hay nổi giận, nhưng nếu khiến hắn giận lên, nhất định sẽ ghi thù. Mà Lục Đình Phong một thi ghi thù, liền ghim rất dai. Bà vẫn nhớ một đứa cháu khác của bà, lúc đến đây nó chỉ lỡ làm rơi di ảnh của mẹ Lục Đình Phong, hắn ta yên lặng không nói, nhưng sau này người cháu đó tiền bị tai nạn khi leo núi, hai chân bó bột suốt gần nửa năm, mặt mũi suýt chút nữa bị hủy. Lần này việc làm của Hạ Khê không chỉ tát cho Lục Đình Phong một bạt tay, làm cho hắn mất mặt, còn khiến bà ở trong cái nhà họ Hạ này càng trở nên chật vật. Lục Đình Phong không ăn thiệt, hắn sẽ không để cho bà cùng Hạ Khê, cả nhà họ Hạ an ổn. Người làm tản ra, một bên lấy nước một bên gọi điện một bên dọn dẹp. Lục Đình Phong bắt lấy tay Du Nhiên, trên bàn tay trắng noãn bây giờ là một màu đỏ ửng, nhiều chỗ phồng rộp cả lên, Du Nhiên từ nãy giờ vẫn cố gắng nhịn đau, hai môi mím chặt, trán đã rịn một ít mồ hôi, Lục Đình Phong xót lắm, nhưng hắn vẫn còn bực mình, liền không để ý mà kéo mạnh tay cô đặt lên đùi mình xem xét cho kĩ, Du Nhiên bị nắm đau, miệng không tự chủ phát ra âm tiết đơn giản.
“A” Xem xem, đồ ngốc này cũng biết la đau kìa! Ngài Lục giận dữ nhưng cũng không thể chơi trò giận cá chém thớt được, hơn nữa đây còn là một cái thớt đang bị thương. Hắn nhẹ nhàng nâng tay cô lên, dùng nước xối một đường xuống, trông động tác vô cùng cẩn thận, ấy thế mà khi nước chạm vào da thịt, một cơn đau từ đỉnh đầu chạy dọc xuống cánh tay, Du Nhiên đau đến run cả người. Rất đau, nước mắt cô nhòe cả vành mắt mất rồi. Lục Đình Phong nhận ra đồ ngốc này lại sắp khóc nhè, vội dùng tay lau đi giọt nước cuối khóe mắt, tuy cứng rắn nói, nhưng mà trong thanh âm còn có vài phần dỗ dành. “Đừng khóc.” Du Nhiên hít hít mũi, bộ dáng quật cường kia làm cho người ta nảy sinh lòng thương xót. ngài Lục đương nhiên xót cho cô, nhìn trái nhìn phải một lần, lại nhịn không được mà hỏi. “Đau lắm à?” Giọng nói Lục Đình Phong dịu dàng quá đỗi, khiến Du Nhiên có cảm giác được vỗ về, sau đó liền ngẩn ngơ đắm chìm vào, vô thức gật đầu. Đau lắm, thật sự rất đau! Lục Đình Phong nhìn cô, sau đó bất ngờ cúi đầu, cách cánh tay bị thương của cô chưa đến 3cm, khẽ thổi nhè nhẹ. Đồng tử Du Nhiên co lại, cánh tay truyền đến những trận gió mát rượi, như muốn xuyên qua lớp da thịt kia chạy thẳng vào tim cô. Mặt Du Nhiên bừng đỏ. “Chịu khó một chút, bác sĩ sắp đến rồi.” . Cánh tay phải của Du Nhiên được bác sĩ băng bó cẩn thận, sau đó ông dặn dò cô tránh nước cùng một số món không nên ăn để không bị dị ứng. Du Nhiên nhìn bóng dáng bác sĩ rời đi, liền muốn dùng cái tay lành lặn còn lại của mình đẩy xe lăn cho Lục Đình Phong, nào ngờ bị đối phương từ chối.
“Tôi tự đẩy được rồi.” Du Nhiên hiển nhiên không hiểu tâm lí lo lắng của Lục Đình Phong, cứ như thế hai người một trước một sau đi về phòng ngủ. Cạch. Khóa cửa vừa đóng lại, Lục Đình Phong liền nhấc chân ngồi ở đầu giường, sau đó ngoắc tay với Du Nhiên. “Lại đây.” Du Nhiên nghe lời đi đến, ngồi xuống cạnh hắn. Lục Đình Phong nhoài người, lấy từ trong tủ ra một cái máy nhắn tin, nhỏ bằng lòng bàn tay. “Cầm lấy, sau này muốn nói gì với tôi đều có thể nhắn vào trong này ” Loại máy này là hàng sản xuất có hạn, hộp tin nhắn của cô cùng hộp tin nhắn trong điện thoại Lục Đình Phong được liên kết với nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể nhắn cho hắn, so với điện thoại, máy nhắn tin này rất có lợi cho người như cô, nhưng mà loại sản phẩm này rất đắt. Trong lớp học cho những người bị khuyết tật, Du Nhiên từng thấy một bạn có chiếc máy này, cô ngẩn ngơ nhìn nó thật lâu, rất muốn xin bố mẹ mua cho mình một cái. Nhưng Du Nhiên biết, ba mẹ không bao giờ muốn chi quá nhiều tiền cho kẻ vô dụng như cô, thay vào đó hai người sẽ để tiền mua đồ đẹp cho Du Nhuệ. Cứ như đầu tư ấy nhỉ, có lợi liền được xem trọng. Du Nhiên cầm máy nhắn tin trong tay, trong lòng ngũ vị tạp trần, chợt bàn tay Lục Đình Phong bắt lấy cằm cô, khẽ nâng mặt cô lên. Du Nhiên trong đôi mắt bị nhòe kia, nhìn thấy Lục Đình Phong. “Sao lại khóc rồi, nhóc mít ướt.” Khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, cô khóc rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]