“Dì à, dì quên sao? Chị ta bị câm thì làm sao trả lời dì được?”
“Hạ Khê, từ khi nào cô có cái quyền lên tiếng nói chuyện trong căn nhà này ?”
Giọng nói Lục Đình Phong rất trầm, mang theo áp lực nặng nề, Hạ Khê bị hắn dọa cho im bặt, sau đó mặt biến từ đỏ sang trắng xanh, vừa sợ vừa xấu hổ, kìm không được khóc nấc lên.
Bà Lục thương người cháu này vô cùng, vừa dỗ cô lại quay sang muốn trách móc Lục Đình Phong.
“Ấy, Khê Nhi, con đừng khóc mà, Đình Phong, con…”
Lục Đình Phong lập tức cắt ngang.
“Sao nào, tôi nhân nhượng gọi bà một tiếng dì, bà liền tưởng có thể nắm tôi trong lòng bàn tay rồi à ?”
Sắc mặt bà Lục tái xanh, hiển nhiên là bị Lục Đình Phong một phát nói trúng tim đen.
“Con !”
Lục Đình Phong không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng liền chẳng biết nể nang ai, hắn lướt mắt đến chỗ bà Lục đang giận giữ, nhìn thấy bà ta tức đến đỏ cả mặt, khóe môi liền nhếch lên nụ cười giễu cợt.
“Đủ rồi !”
Ba Lục Đình Phong – Lục Triết Hạo cuối cùng cũng lên tiếng, ông nhìn quanh một lượt từ vợ mình đến con mình, sau đó là cô con dâu mới cưới Du Nhiên, vẻ mặt cau có, cọc cằn nói.
“Có ăn cơm thôi cũng không yên với các người! Thích cự cãi nhau đến thế à ?”
“Dượng, dượng xem đi, anh ấy vì con nhỏ câm này mắng con đấy.”
Du Nhiên lần nữa bị gọi bằng cái từ con câm, dù bên ngoài tỏ vẻ dửng dưng đến đâu, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244873/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.