Du Nhiên bối rối cúi đầu lau nước mắt, nhưng vì khóc nhiều quá người liền nấc lên một tiếng, chọc cho Lục Đình Phong bật cười.
“Không được khóc nhè, không có ai dỗ em đâu! ”
Nói thì nói vậy, nhưng người nào đó vẫn không nhịn được mà đưa tay đặt lên đầu Du Nhiên, xoa xoa an ủi hai cái. Tay còn lại còn lấy khăn giấy cho cô lau mặt, còn giúp cô xì mũi.
Lục gia đúng là miệng cứng lòng mềm mà!
Du Nhiên dẫu môi, ngón tay cầm lấy cái máy nhắn tin đặt dưới đùi đang siết chặt.
Du Nhiên cảm nhận được Lục gia đối với mình không quá tệ, mặc dù lời nói hắn mang theo vẻ ra lệnh, nhưng không hề có ý xấu.
Ở bên cạnh Lục Đình Phong, Du Nhiên được đối xử như người bình thường, không cần chống lại ánh mắt thương hại hay châm chọc, cảm giác này quá mới lạ, như thể cô đang được hồi sinh, được tự do dang tay đón lấy ánh nắng mới, không cần phải chui rúc suốt đời trong vỏ ốc tối đen của mình.
Chuyện này tốt đẹp đến mức Du Nhiên cảm thấy không chân thực.
Lục Đình Phong nhìn lạnh lùng như vậy, thật ra lại quá đỗi dịu dàng.
“Không được ngẩn người nữa, nghe tôi nói này.”
Lục Đình Phong nắm lấy bả vai Du Nhiên, kéo cô từ trong một đống suy nghĩ lung tung ra, cẩn thận dặn dò.
“Đầu tuần sau tôi sẽ quay lại công ty, tôi cũng cho người sắp xếp rồi, căn phòng kế bên là phòng vẽ mới của em. Tay em bị thương tạm thời đừng vẽ, đợi hai tuần nữa là đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244875/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.